Sát Thủ Khí Phi

Chương 16: Chương 16: Đại giá chi nghị




Sắc mặt Tiểu Man trầm xuống. Tiểu thư nói chuyện, nàng đâu dám càu nhàu thêm nữa. Nàng trừng mắt nhìn Ngọc Câu rồi bước sang một bên, lạnh lùng bảo, “Vào đi thôi.”

Ngọc Câu mặc kệ nàng, Tiểu Man chỉ là một nha đầu không đáng sợ. Đáng sợ chính là Tô Thái Tuyết trong phòng khách kia. Tâm tư nàng ta giấu giếm thật sâu, cẩn mật lại nghiêm cẩn, không phải người bình thường có thể đối phó. Nàng cẩn thân chậm rãi nhấc bức rèm che đi vào.

Gió thôi bức rèm che, chập chờn bay bay.

Trong phòng khách, Tô Thái Tuyết nghiêng người dựa vào ghế cao, thần thái biếng nhác, đôi chân bạch ngọc kia gác lên chiếc kỷ, chỗ mắt cá chân đeo một cái lắc ngọc làm cả người càng trở nên quyến rũ. Nàng cầm cuốn sách trong tay, trong vẻ quyến rũ lại lộ ra sự thanh tao, lịch sự. Nữ nhân xinh đẹp tuyệt vời lại biết cách sử dụng vẻ đẹp của mình, điểm này làm cho Ngọc Câu thực phục.

“Không biết tiểu thư có gì sai bảo Ngọc Câu?”

Tô Thái Tuyết cười dịu dàng nhìn Ngọc Câu, đôi mắt long lanh sáng trong như bảo thạch, bàn tay nhỏ nhắn khẽ giơ lên hướng Ngọc Câu vẫy vẫy:

“Qua đây, Ngọc Câu. Ta có chuyện tốt muốn nhờ người. Không biết ý của ngươi ra sao?”

Ngọc Câu bước nhanh hai bước tới trước mặt Tô Thái Tuyết. Đứng gần như thế này, dung mạo nàng ta càng xinh đẹp. Làn da nhẵn nhụi không tỳ vết, đúng là một gia nhân trời sinh đoan trang.

“Tiểu thư, mời nói.” Ngọc Câu che giấu đi suy nghĩ của mình. Nàng không tin Tô Thái Tuyết này sẽ có chuyện gì tốt nhờ nàng.

Tô Thái Tuyết chưa mở lời, chỉ vươn tay kéo Ngọc Câu lại, ý bảo ở ngồi xuống bên cạnh nàng. Đây là lần đầu tiên Tô Thái Tuyết thân mật nói chuyện cùng nàng. Nàng ta vốn là một tiểu thư Tô phủ cao cao tại thượng, không biết lần này có vấn đề gì đây. Ngọc Câu tâm lạnh lùng nhưng mặt lại lộ ra ý cười. Hơi ấm từ trong tay Ngọc Câu truyền qua tay Tô Thái Tuyết làm nàng ta khẽ run lên, trong lòng cảm thấy băn khoăn nhưng trong nháy mắt liền khôi phục lại thái độ bình thường.

“Ngọc Câu, ta không thích Cẩn vương. Trong lòng ta đã có người khác, vì người đó, ta không thể gả cho Âu Dương Ly Yên được. Ta muốn Ngọc Câu thay ta đại giá. Có thể chứ?”

Tuy rằng Ngọc Câu đã nghĩ tới chuyện này nhưng cũng không ngờ Tô Thái Tuyết lại nói ra dứt khoát gọn gàng như thế. Nàng thầm kinh hãi, nữ nhân này nói gì thế, nàng ta có người yêu, nhờ nàng đại giá hộ sao? Mặc dù bản thân Ngọc Câu không có người yêu, nhưng vẫn muốn tìm một nam nhân tốt, sống bình yên. Tuy rằng Âu Dương Ly Yên kia lớn lên tuấn mĩ bất phàm, lại là Đông Tấn quốc đệ nhất mỹ nam nhưng hắn đường đường là một vương gia, nàng lại chỉ là một tiểu nha đầu, tự biết thân phận mình ra sao. Đại giá này vẫn là nên miễn đi!

Ngọc Câu giấu đi hàn khí, chậm rãi rút tay từ trong tay Tô Thái Tuyết ra, nhàn nhạt mở miệng:

“Tiểu thư, Ngọc Câu tự biết thân phận mình hèn mọn, không dám trèo cao. Mong tiểu thư thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Cẩn vương kia là ai chứ, nếu như hắn biết được thân phận thật của nàng, trên dưới sẽ chỉ là một chữ ‘chết’. Đại giá này là không thể được!

Tô Thái Tuyết nhìn lại lòng bàn tay mình, nghe Ngọc Câu nói xong liền lơ đễnh phủi tay. Nàng chỉ là thử tâm ý nha đầu kia một chút. Nếu như nàng ta đồng ý, phiền phức sẽ giảm đi một chút. Nếu như nàng không đồng ý, vậy thì đừng trách nàng giở thủ đoạn. Khóe môi lại khẽ cười.

“Nếu như Ngọc Câu không muốn giá, ta liền tìm người khác đại giá. Đó là ghế Cẩn vương phi nha!”

“Cảm ơn tiểu thư!” Ngọc Câu không nghĩ tới Tô Thái Tuyết lại dễ nói chuyện như vậy, chẳng lẽ là tự mình đa nghi. Bất quá danh hiệu Cẩn vương phi đối với những người khác tuyệt đối là có sức dụ hoặc rất lớn, ví dụ như Tiểu Man. Bởi vì không phải Tiểu Man câu dẫn nhị thiếu gia là vì vinh hoa phú quý hay sao?

“Được rồi, vậy ngươi đi xuốn đi. Ta sẽ hỏi lại các nha đầu khác.”

Ngọc Câu nhanh chóng lui ra khỏi phòng khách, chỉ sợ tiểu thư đổi ý, mà nàng lại không biết cặp mắt phía sau hiện lên ý cười, cười băng lãnh đến cực điểm.

Trước cửa phòng khách, Tiểu Cúc vừa nhìn thấy Ngọc Câu đi ra liền liên tục hỏi han này nọ: “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiểu Cúc vừa nói xong, mấy tiểu nha đầu kia liền vểnh tai lên nghe, nhất là Tiểu Man, nàng ta sợ có chuyện gì mình không biết. Tất cả cặp mắt đều tập trung trên người Ngọc Câu. Ngọc Câu cũng không trả lời ngay mà mỉm cười, kéo Tiểu Cúc đi.

Tiểu Man vẻ mặt thất vọng, hung hăng trừng mắt nhìn Ngọc Câu cùng Tiểu Cúc. Tiểu thư chẳng lẽ thực có chuyện tốt sai bảo Ngọc Câu? Tại sao không phải là nàng?

Bên hồ, dưới một gốc cây liễu xanh, Tiểu Cúc khó tin trợn đôi mắt to nhìn Ngọc Câu. Vừa rồi nàng không nghe lầm chứ? Tiểu thư thực sự muốn Ngọc Câu đại giá, gả cho vương gia Đông Tấn quốc đệ nhất mỹ nam kia sao? Trời ơi, thật làm cho người ta kinh sợ. Tiểu Cúc lấy tay che ngực, có chút không thể tin được cái chuyện này.

“Ngươi nói thật sao? Vậy ngươi trả lời tiểu thư ra sao?”

“Không đồng ý, ta sẽ không gả cho Cẩn vương.” Ngọc Câu nhún vai, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tươi cười xán lạn. Nàng không phải là người háo sắc, càng không muốn lấy mạng mình ra làm trò đùa, mà Tô Thái Tuyết nói đã có người trong lòng, là ai a? Ngọc Câu cả ngày không thấy nàng ta qua lại cùng ai, chỉ ở trong viện. Chẳng qua là nàng ta sợ hãi cái lời đồn kia nên không dám gả đi thôi. Ngọc Câu mỉm cười, thầm nghĩ chẳng đáng.

“Cái gì? Ngươi ngốc a? Vì sao lại cự tuyệt chứ? Cẩn vương gia không chỉ mỹ mà còn là nam nhân có quyền thế nhất, gả cho hắn, không cần là chính phi, chỉ cần là trắc phi cũng là được sống trong ngọc ngà châu báu vô biên. Tại sao lại muốn làm một tiểu nha đầu chứ?” Tiểu Cúc mở to mắt suy nghĩ, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép. Nữ nhân này điên rồi, làm vương phi lại không muốn, tự nhiên muốn làm một tiểu nha đầu khuất phục trước người ta, đúng là thích bị ngược a!

“Tiểu Cúc, ngươi suy nghĩ một chút, nếu như việc này thật tốt như vậy thì tại sao tiểu thư lại không lấy chồng, lại tìm một nha đầu đại giá hộ? Hơn nữa nếu Cẩn vương biết bản thân đã thú một nha đầu thì sẽ như thế nào? Chưa cần nghĩ đến Tô gia mang tội mà phải nghĩ đến bản thân ta trước đã, nhất định là không thoát khỏi tội chết. Về phần Tô gia, lúc đấy chắc chắn sẽ nói rằng ta hãm hại, ép buộc Tô Thái Tuyết, như vậy liền không bị làm sao. Còn ta, không đâu lại mang mạng ra tặng cho người ta sao?”

Ngọc Câu mắt tĩnh như nước phân tích cho Tiểu Cúc nghe. Tiểu Cúc nghe xong liền đổ mồ hôi lạnh. Chỉ là đại giá thôi mà lại giấu nhiều thủ đoạn như vậy, rất kinh sợ a. Đã như vậy, Ngọc Câu không lấy chồng thật đúng. Sắc mặt nàng cũng đẹp hơn một chút:

“Đã nguy hiểm như vậy, chúng ta không nên lấy chồng!”

(Băng: hic, Cúc Cúc, ngươi cũng thật là…)

“Ân” Ngọc Câu mỉm cười, nàng không muốn giá. Không phải chỉ là một vương gia thôi sao? Mỹ một chút, quyền nhiều một chút, nhiều tiền một chút liền bắt buộc phải giá sao? Ngọc Câu nàng sẽ không tiếc nuối a!

Ngọc Câu vươn tay ngắt một lá liễu ở trên đầu, một vòng quấn quanh ngón tay mình. Ánh mắt nhìn xa xăm. Nếu như lúc trước mình không nhường tỷ tỷ, cùng Hiên đến với nhau thì sao. Hiên là một nam nhân rất tốt a, tuy không có được vẻ đẹp như Âu Dương Ly Yên nhưng rất hào hiệp, phiêu dật, làm cho nàng có cảm giác an tâm. Bây giờ tất cả đều xa vời.

(Băng: Các nàng chớ hiểu lầm, Hiên ở đây không phải nam chính, không phải Âu Dương Ly Hiên Dung vương, mà là cái người ở chương 1 ý, là người yêu trước khi chị ý xuyên nhá)

“Ngọc Câu? Ngươi làm sao vậy?”

Tiểu Cúc bất an mở miệng, nhìn Ngọc Câu thần thái bất định, sắc mặt thoạt khó coi. Ngọc Câu luôn đau thương như vậy, cô đơn như vậy, giống như cách xa người ta ngàn dặm, không thuộc về nơi này. Dường như trong lòng nàng ấy đang cất giấu một bí mật gì trọng đại lắm.

Ngọc Câu sửng sốt phục hồi tinh thần. Nàng lại nghĩ đến cái gì vậy? Nàng đã sống lại, cùng quá khứ không có liên quan nữa, Hiên cùng nàng không thể cùng nhau, nên quên tất cả chuyện lúc trước đi.

(Băng: Uy, đúng rồi, Hiên của chị là Hiên qua đường, Âu Dương Ly Hiên sau này mới là Hiên chân chính, >.

“Không có việc gì, chúng ta trở về đi.” Ngọc Câu buông lá liễu ra, gió phiêu dật thổi đến. Tơ liễu bay bay trong màn mưa nhè nhẹ.

“Ân, chúng ta cùng về.” Tiểu Cúc gật đầu, đuổi theo thân hình Ngọc Câu. Hai tiểu nha đầu trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.