- Cô dám xem tôi là người ẻo lã sao?
- Tôi nói theo cách tôi thấy thôi! Nếu không sao anh lại cần một cô gái như tôi bảo vệ chứ? Á....bỏ tôi ra an đang làm tay tôi đau đó
- Tôi sẽ cho cô biết thế nào là trừng phạt, cô là sát thủ mà......phải làm thế nào mới khiến cô thoải mái đây
- Không.....bỏ tôi ra nếu không anh đừng trách
- Xem cô làm được gì khi ở dưới thân thể tôi
- Dương Thạc.....Dương Thạc anh ở trong đó sao? Em vào đấy nhé!
- Chết tiệt!!!
Lúc cô gái kia mở cửa vào thì Dương Thạc đã xuất hiện ở cửa, kéo cô gái về phòng mình để lại Kì Băng nằm trên giường với hơi thở dồn dập. Mắt cô vẫn còn ở to vì chưa tin được với tình thế lúc nãy cô có thể làm được gì nữa chứ chỉ còn đợi hắn ta.... Sau một hồi tỉnh táo cô mới bật dậy, bàn tan nắm chặc lấy drap giường, tốt lắm Dương Thạc tôi xem sau này anh sẽ sống thế nào?
- Á!!!!!!! Đồ chết tiệt
Sáng hôm sau sao khi ăn sáng xong cô lấy xe ra khỏi biệt thự, chiếc Aventador chạy với vận tốc cao lướt nhanh trên mặt đường đến vùng ngoại ô nước Mỹ, ở đây có một ngôi nhà gỗ cạnh thảo nguyên, ngôi nhà không to nhưng nhìn quanh thì rất đẹp và đơn giản.
Trước nhà những bụi oải hương thơm ngát đung đưa trước ngọn gió mềm mại thổi qua nhẹ nhành, từng ngọn gió “ chơi đùa “ với mái tóc của Kì Băng. Hôm nay vẫn như mọi khi vẫn là một chiếc áo sơ mi sọc ca rô thắt ngang bụng với chiếc quần jean và đôi giày cao gót.
Ding ding ding
- Welcome her to find someone? ( Xin chào cô đến tìm ai?)
- Please, if it's not Ryan's house?( Làm ơn đây có phải nhà của Ryan không ?)
- Yeah invited her into the house, I would call for her master (Đúng mời cô vào nhà, tôi sẽ gọi cậu chủ cho cô)
Ngôi nhà này xem ra ấm cúng lắm, Ryan tên tiếng Trung là Hàn Nhuận cũng là người trong tổ chức sát thủ, cô và anh ấy từ nhỏ đã thân với nhau nên khi có chuyện buồn đều cùng nhau tâm sự. Anh ấy mới chuyển đến Mỹ mấy tuần nay thôi vì lúc trước anh ấy ở Pháp, lần này anh ấy về đây nghe đâu là ở cùng ba me. Gia đình anh rất giống cô ba anh mang quốc tịch Mỹ nhưng mẹ lại là người Trung Quốc cơ đấy.
- Xem ai đến đây
- Anh! Anh khỏe chứ? Lần này anh sẽ ở đây luôn sao?
- Anh rất khỏe, nếu không có gì thay đổi anh sẽ ở đây
- Hai bác đâu rồi anh?
- Ba mẹ đi du lịch rồi em cũng biết đó có thời gian là đi du lịch, em nhớ lúc mình còn nhỏ không ba mẹ anh còn chở chúng ta đến một cánh đồng hoa oải hương nữa
- Sao em quên được những ngày tháng tuyệt vời đó chứ?
- Nói về em đi nghe nói em làm vệ sĩ cho con trai nhà họ Dương a ?
- Đừng nhắc nữa anh, anh biết không nói là vệ sĩ thế mà làm người hầu cho hắn cơ chứ
- Nhưng đó cũng là nhiệm vụ của em
- Tại sao tổ chức lại đưa em vào nhà họ Dương a ?
- Tại lúc đó em là người được đào tạo bài bản và khắc khe nhất với lại lúc đó tụi anh cũng đang làm nhiệm vụ nên em phải đi thôi
- Ài.
Hai người họ nói chuyện một lúc lâu, Kì Băng chợt nhớ ra sáng na tên Dương Thạc có cuộc họp hộp đồng lúc 10h, thôi rồi 9h30 phút, tay lái của cô không tồi chắc còn kịp.
- Xin lỗi em có việc gấp khi khác em sẽ đến chơi. Bye anh
- Nè từ từ thôi
Kì Băng sử dụng ta lái “ có nghề” của mình chạy gấp về biệt thự, tiếng động cơ vang trên đường như con sói đen dũng mãnh cố chạy nhanh tóm lấ con mồi. Xe chạy khuôn viên biệt thự là lúc 9h45 phút, Dương Thạc mang bộ mặt hình sự nhìn Kì Băng chạy ngang qua mặt hắn, cô vào trong gara chui vào chiếc Audi chạy đến trước mặt Dương Thạc.
Dương Thạc leo lên xe mang theo luồng âm khí nặng nề vào trong, suốt từ nhà đến công ty hắn chẳng nói năng gì. Lần này là chọc giận hắn thật rồi, mặc dù hắn có hơi lăng nhăng nhưng đối với công việc chưa bao giờ lôi thôi. Hắn đối với công việc là một lòng kĩ cương và có quy tắc. Dù cô có ghét hắn vì chuyện tối qua đến cở nào thì cũng không nên phạm vào đại kị này.
- Cô chạy xe vào kia và lên phòng của tôi đợi ở đó.
- Tôi biết rồi