Sát Thủ Tim Anh

Chương 9: Chương 9




Sáng hôm sau khi Kì Băng thức dậy thì Dương Thạc đã không còn ở đó nữa mà trên người cô là chiếc áo sơ mi của hắn ta. Cô nhấc thân thể đau nhức vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cô mở tủ quần áo của hắn lấy chiếc áo cơ mi màu trắng có sọc màu trắng đục ra thay. Cô xuống lầu thì bàn ăn sáng đã đầy đủ thức ăn, nước uống mà Dương Thạc thì không ở đó, chắc hắn ta đi làm rồi.

Cô kéo chiếc ghế ra gồi, uống một ngụm sữa rồi ăn hết một đĩa trứng ốp la rồi thêm mấy miếng thịt nguội và pho mai.

- Hôm nay có vẻ tâm trạng cháu tốt nhỉ?

- Ai chở anh ta đi làm vậy bác?

- À bác Lý hay chở ông chủ đấy! Sáng sớm cậu chủ gọi cho bác Lý qua đây, câu chủ sợ không đi sớm đến khi cháu dậy thấy cậu chủ lại tức giận.

Kì Băng vẫn thanh thản ngồi ăn nghe quản gia Kim nói về Dương Thạc sáng nay, từ ngày cô trở thành người của hắn đến nay hắn có vẻ rất tử tế với cô, mà cô đã ở với hắn được một tuần nay rồi vẫn chưa thấy hắn dẫn ai về cũng không về khuya như trước nữa.

- Bác Kim! Chút nữa bác cho người dọn đồ trong phòng con qua phòng Dương Thạc nha!

- Ừ ừ bác biết rồi! Mà con đó đừng có mà phụ lòng cậu chủ tốt với con. Mấy ngày nay câu chủ không ăn đủ bữa mà lúc nào cũng làm việc nhiều hết.

- Con không muốn nghe về anh ta.

Ăn xong Kì Băng ra sau vườn, ngồi dưới gốc cây thân quen mặt cho gió và nắng sớm nhảy múa dưới tán cây sum suê. Ở đây cô vẫn cảm nhận được không khí của những ngày trẻ thơ, lúc đó rất vui, cô chỉ là cô bé 15 tuổi và hắn ta thì đã 21 tuổi rồi. Thế nhưng hắn và Dương Phong cũng dành ra rất nhiều thời gian cùng chơi với cô vì trong nhà cô là nhỏ tuổi nhất!

Ngày đó mỗi khi cô theo Dương Thạc vào công ty thì luôn được cho bánh kẹo, nhưng lúc nào cô cũng chia cho Dương Thạc, có lần một nhân viên mới thấy cô đi cùng Dương Thạc vào công ty thì nói cô là một đứa con nít chưa hiểu chuyện mà đòi làm vệ sĩ cho anh. Lúc đó cô tức lắm muốn đánh cho ả một trận tơi bời vì chắc gì ả biết võ như cô.

Sau lần đó về nhà họ Dương cô không ngừng luyện tập siêng năng để không làm mất mặt nhà họ Dương, nhưng có việc cô không ngờ rằng sau ngày hôm đó nhân viên kia cũng bị sa thải.

Rồi còn có lần vì tranh dành mảnh đất lớn ở Pháp mà Dương Thạc bị một băng xã hội đen chặn đầu xe. Lúc đó bên họ cầm rất nhiều vũ khí mà cô và Dương Thạc chỉ có tay không, đến khi Dương Thạc vì cứu cô mà bị chém vào lưng thì cơn thịnh nộ của cô đã xông lên đế đỉnh đầu. Dỡ khóc dỡ cười vì cô chưa kịp ra tay thì cảnh sát đã đến.

Lần đó Dương Thạc phải dưỡng thương rất lâu mà cô thì luôn là người ở bên cạnh chăm sóc anh.

Suy nghĩ tới lui vẫn chỉ toàn liên quan đến tên chết tiệt đó, nhưng có lẽ từ lâu Dương Thạc đã là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Cô không tài nào hận, giận hay ghét hắn được vì từ ngày hắn cứu cô cô đã đem hắn đặt vào tim mình rồi.

Lúc này đã 11h30 sáng, Dương Thạc mệt mỏi bước vào phòng, trước mắt anh là bóng dáng nhỏ nhắn của Kì Băng đang nằm sấp trên giường với chiếc laptop trước mặt. Kì Băng tròn mắt nhìn anh, Dương Thạc chỉ cười rồi quay sang tủ quần áo lấy đồ.

Tủ quần áo của anh bây giờ không còn đơn giản là áo sơ mi quần jean hay những bộ vest lịch lãm nữa mà còn có sự có mặt của những bộ đồ của Kì Băng. Anh có chút hơi ngỡ ngàng rồi lại thôi suy nghĩ, anh bước tới giướng ngồi xuống bên cạnh Kì Băng xe cô đang đọc gì đó trên lapptop.

- Đây là áo của tôi mà!

- Có vấn đề?

- Không có! Nhưng sao đồ của em...

- Anh mà còn không mau đi tắm thì tôi cho tất cả quay về vị trí cũ

- Được rồi!

Dương Thạc nhanh chân đi vào phòng tắm, Kì Băng nằm đó chờ anh tắm rồi cả hai cùng ăn trưa. Anh tắm xong bước ra với body 6 múi còn long lanh những giọt nước, khuôn mặt anh tuấn có vẻ khá hơn khi biết cô sẽ ở cùng anh.

Mặc kệ anh thay đồ cô vẫn chỉ chăm chú tới cái laptop của mình, anh thay đồ xong lại gần Kì Băng rồi đóng laptop của cô lại. Cô ngồi chồm dậy, xếp chéo hai chân vào nhau nhìn thẳng vào anh.

Dương Thạc thấy dáng vẻ dễ thương đến khó tả của cô liền đem cô ôm vào lòng, cô đẩy anh ra rồi bước xuống giường, cô đi gần đến cửa thấy Dương Thạc vẫn ngồi ở đó cười liền đi lại nắm lấy tay anh kéo đi.

Ngồi vào bàn ăn Dương Thạc cắt đồ ăn cho cô rồi ngồi nhìn cô ăn, Kì Băng thấy vậy xiên miếng cá hồi mà anh thích ăn đưa tới miệng anh, nghĩ xem anh có từ chối hành động của Kì Băng không chứ? Cứ Kì Băng đút thì anh ăn bằng không cứ ngồi nhìn cô đến suốt buổi.

- Anh lớn rồi a!

- Em đút tôi sẽ ăn ngon hơn

- Như vậy tôi sẽ không ăn được nhiều

- Thế thì em cứ ăn tôi nhìn là được rồi

- Anh không ăn thì tôi không nhìn mặt anh nữa

- Được rồi nhóc con

Anh véo má cô rồi cùng ăn, quản gia Kim rất hạnh phúc khi thấy hình ảnh này, vì bà biết chỉ có Dương Thạc mới có thể đem đến hạnh phúc cho Kì Băng, mặc dù trong tương lai sẽ có nhiều biến cố nhưng bà mong ông trời không phụ lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.