Sát Tinh Tướng Công

Chương 10: Q.3 - Chương 10




Editor: Quân

Ta quả nhiên vẫn không hiểu được hắn.

Hai ngày nay, ta luôn bị câu nói kia của hắn làm nhiễu loạn suy nghĩ, thường xuyên nhớ tới từng câu từng chữ hắn nói, từng cái nhăn mày, từng nụ cười, thậm chí là vẻ mặt khi hắn trêu cợt ta. Nghĩ đến nhập thần rồi sẽ quên mình đang ở đâu, sau đó lại ngồi ở trong viện nhìn thư phòng trống rỗng đến ngẩn người như kẻ mất hồn …

Hắn hiện tại đang làm cái gì? Thương nghị quốc sự với các đại thần trong triều, hay là …

Ta cố sức lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện làm bản thân phiền muộn đó nữa. Nói ta trốn tránh cũng được, bảo ta tự mình đa tình cũng xong, dù sao thì bản thân ta vẫn không muốn nghĩ đến chuyện đó, vậy là được. Huống chi trong đầu ta bây giờ là một mớ hỗn độn, có muốn nghĩ … cũng nghĩ không ra rốt cuộc là nguyên cớ gì.

Ta than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ quần áo đứng dậy, đi đến đại sảnh.

“Huyền Huyền!”

“Có chuyện gì sao?” – Thấy Ngọc nương vẻ mặt hoảng sợ chạy về phía mình, ta không hiểu hỏi.

“Ngươi, ngươi … hắn … hắn …”

“Cái gì mà ngươi với hắn, rốt cuộc là làm sao?”

“…” Phỏng chừng là nhất thời nói không ra lời, vậy nên nàng trực tiếp kéo tay ta lôi ra ngoài.

“Này này, ngươi nhẹ tay một chút có được không? Không phải da thịt của ngươi thì ngươi không đau sao … Hắn là ai vậy?” Thấy ngoài cửa có bóng một nam tử trẻ tuổi trong tay cầm một tờ giấy mỏng, ta chớp mắt hỏi.

“Ngươi không biết hắn là ai?” – Ngọc nương trừng lớn mắt hỏi lại.

“Vỗ nghĩa! Biết còn hỏi ngươi làm gì … A!”

Hét lớn một tiếng, ta lui về phía sau ba bước, cả người trốn sau cây cột chỉ lộ ra nửa cái đầu, ngón tay run run chỉ vào nam nhân đang quay đầu nhìn lại. “Ngươi … ngươi …”

Nam tử trẻ tuổi thấy ta đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trên mặt hiện lên nụ cười kinh hỉ như là đã từng quen biết từ lâu:

“Tiểu muội, ta cuối cùng cũng tìm được muội rồi!”

Tiểu … tiểu muội?

Ta kinh ngạc nhìn chằm chằm nam tử đứng trước mắt đang không ngừng liến thoắng, trong đầu hỗn loạn như bị sét đánh trúng. Người này đang nói cái gì? Ta là thân muội muội bị thất lạc mười lăm năm của hắn?

“Bởi vậy … cho nên … sau đó … sự tình chính là như vậy … Tiểu muội? Tiểu muội?!”

“… A? Ngươi … ngươi gọi ta sao?”

“Đương nhiên rồi! Trừ muội ra còn ai có thể là tiểu muội của ta.” Nam tử trẻ tuổi tự xưng là Sở Hoa Phong mở chiết phiến ra phe phẩy vài cái, vẻ mặt dấu không được sự hưng phấn. “Mẹ cùng Hoa Vân nếu biết muội còn sống, nhất định cũng sẽ rất vui …”

“Khoan, khoan! Dừng lại đã.” – Ta giơ tay lên làm tư thế tạm dừng, hồ nghi nhìn hắn – “Ngươi là đại ca của ta?”

“Đúng vậy.”

“Nhà của ta rất nhiều tiền?”

“Chính xác.”

“Ta vừa sinh ra được trăm ngày thì bị tặc nhân bắt cóc tống tiền, đòi vạn lượng hoàng kim?”

“Phải.”

“Sau đó ngay khi các ngươi chuẩn bị tiền xong, tặc nhân kia bởi vì không còn kiên nhẫn nữa nên đã ném ta đi, lừa các ngươi nói rằng đã giết con tin?”

“Quả thế.”

“Trừ ngươi ra, ta còn có người thân khác nữa?”

“Đương nhiên.”

“Ngươi bị sốt sao?”

“Chính xác … Ai bị sốt?” – Sở Hoa Phong rốt cuộc cũng phản ứng lại – “Tiểu muội, muội hoài nghi đại ca ta như vậy thật khiến ta đau lòng.”

“…” Người này nói thật sao? Nhưng đúng là trùng hợp, hắn cũng họ Sở, hơn nữa khuôn mặt hắn và ta cũng có tám phần giống nhau. Nếu không phải vậy thì ta cũng sẽ không ngay lần đầu tiên gặp hắn đã bị dọa thành thế này. “À, có thể hỏi một chút không. Ngươi … làm thế nào tìm được tới đây?”

“À, chuyện này sao …” – Hắn cười tủm tỉm nói – “Nói ra âu cũng là do duyên phận! Sáng nay ta đang uống trà ở trà lâu, thuận tiện giúp một lão bá quên mang bạc thanh toán tiền trà. Nào biết hắn vừa nhìn thấy ta cũng vô cùng kinh ngạc, nói ta rất giống một vị cô nương trong phủ Thái phó, cứ như là cùng một khuôn đúc ra. Tuy rằng ta cũng không ôm nhiều hy vọng với tiểu muội mất tích đã mười lăm năm, nhưng vẫn không kiềm được muốn đến nhìn một chút xem sao. Thật không ngờ …”

“Đợi chút! Lão bá? Lão bá nào?”

“Hắn nói hắn họ Chu, chuyên đưa đồ ăn cho phủ Thái phó.”

“Chu đại bá đưa đồ ăn?!” – Ta kinh ngạc vạn phần, bên tai lại hợp thời truyền đến tiếng Ngọc nương nói nhỏ.

“Cái lão già này, vẫn không sửa được thói huyên thuyên …”

“…” Khóe mắt vô ý thức co giật vài cái. “Vậy … ngươi có cái gì chứng minh ta là muội muội của ngươi? Đừng nói với ta rằng chỉ dựa vào khuôn mặt.”

“Đâu có.” Sở Hoa Phong lại thích ý lắc lắc cây quạt, trông dáng điệu như là đã định liệu trước. “Tiểu muội của ta phía sau lưng ở gần bả vai có một cái bớt cỡ bằng một đồng tiền.”

“…” Đưa mắt nhìn Ngọc nương, hai chúng ta chạy như điên vào nội thất.

Thời gian ước chừng nửa nén hương sau …

“Tiểu muội, muội đã tin rồi chứ?”

“À …” Vì sao ngay bản thân ta cũng không biết sau lưng mình có một cái bớt?

“Thật đúng là tổ tông phù hộ, mười lăm năm sau đã để chúng ta có thể đoàn tụ một nhà. Đáng tiếc, cha đã … A đúng rồi, ta sẽ sai người trở về báo tin, tin chắc là không quá hai ngày nữa, mẹ cùng Hoa Vân cũng sẽ tới đây …”

“Chuyện này … ta không phải tiểu muội của ngươi …” Tuy rằng thân thể này thật sự là tiểu muội của ngươi.

“Chuyện tới nước này, chứng cớ đều bày ra trước mắt, sao muội có thể không phải tiểu muội của ta được?” – Sở Hoa Phong có chút lo lắng – “Vẻ ngoài giống nhau có thể nói chỉ là trùng hợp, nhưng còn cái bớt kia thì sao? Ta biết là do ta không đúng, năm đó nếu không phải ta nghịch ngợm ngã từ trên cây xuống, bà vú sẽ không vội vã đi tìm đại phu, muội cũng sẽ không bị người ta thừa dịp bắt đi …” – Hắn hít một hơi thật sâu mới nói tiếp – “Mọi người trong nhà đều cảm thấy có lỗi với muội, rất muốn bồi thường lại cho muội. Muội có biết, hai tháng sau khi muội mất tích, mẹ gần như mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, thiếu chút nữa thôi là khóc đến mù cả hai mắt.”

“Không phải, ta …” Ngươi muốn ta phải nói thế nào? Mặt là tiểu muội của ngươi, bớt cũng là tiểu muội của ngươi, nhưng trên thực tế, “ta” không phải tiểu muội của ngươi!

“Ta cầu xin muội.” – Sở Hoa Phong nói một cách chân thành – “Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, nhưng lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm không thể quên được muội, còn nói sống phải thấy người chết phải thấy xác … Muội nhẫn tâm để mẹ chết không nhắm mắt sao?”

“…” Bệnh tình của mẹ hắn đã đến mức nguy kịch?

“Huyền Huyền.” – Ngọc nương ở phía sau vỗ nhẹ vai ta, nói nhỏ – “Ngươi nhận đi, hắn thật sự là đại ca của ngươi.”

“Ta …” Thật đúng là câm ăn hoàng liên – có khổ nói không nên lời. Đây là chuyến “du lịch” quái quỷ gì a, mọc đâu ra một đám thân thích thế này? Nhưng chuyện này cũng không phải không thể. Khuôn mặt của ta cùng với tiểu khất cái này giống nhau như đúc, mà tiểu khất cái này lại là thiên kiêm nhà giàu, không chừng gia đình Sở Hoa Phong còn có mối quan hệ sâu xa với ta cũng nên … Thở dài, thôi thôi, xem như là an ủi tiểu khất cái trên trời có linh thiêng, ta nhận vậy, tuy là bối phận này khả năng có chút phức tạp. “Đại … đại ca …”

“Ai –” Nắm lấy tay ta, Sở Hoa Phong kích động tới mức hai mắt cũng bắt đầu ươn ướt – “Cuối cùng ta cũng tìm được muội, muội muội đáng thương của ta …”

“…”

Thật không hiểu chuyện này là phúc hay là họa đây …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.