Editor : Quân
Đẩy cửa sổ ra, đón ánh nắng sớm cùng gió nhẹ, vươn vai ngáp dài một cái, ta thích ý nheo mắt lại nhìn ngắm cảnh vật quen thuộc trong viện.
Tuy nói rằng ở trong Hạ Hầu phủ không phải lo ăn lo mặc, việc gì cũng có người khác hầu hạ, có ở đó ăn không ngồi rồi cả đời để người ta nuôi cũng không thành vấn đề. Nhưng với ta mà nói, cuộc sống ở trong phủ Thái Phó mới là thoải mái nhất. Cho dù giao thiệp với ít người, nhưng chưa bao giờ ta cảm thấy buồn tẻ hay chán ngán, ngược lại còn rất nhàn nhã thích ý. Ta nghĩ, đây có lẽ là sự khác biệt giữa nhà và những nơi khác.
Chỉ là …. ‘Nhà’ ư ? Ta đã coi đây như nhà của mình rồi sao ?
Ý niệm bất chợt hiện lên trong đầu làm ta thoáng ngẩn ra. Nhà …. Thật ra ngẫm lại cũng đúng, có thể coi hai vị trưởng bối đáng yêu kia là song thân, còn có vị đại tỷ tri âm tri kỷ, cũng có một đại tỷ phu dù chưa gặp mặt nhưng lại có thể lấy uy danh ra để hù doạ kẻ khác, còn có …
Còn có một người luôn trêu chọc ta, nhưng ta lại không có dũng khí để phản kháng … một tên đáng ghét !
Nhưng dù nói thế nào đi nữa, một kẻ vốn lẻ loi một mình như ta nay lại có thể gặp được nhiều người thế này, xem ra cũng là do nhân duyên của ta đi.
“Huyền Huyền !” – Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Ngọc nương – “Mau ra ăn sáng.”
“Tới ngay đây !”
Vội vàng thay quần áo, vừa chạy vào phòng bếp ta đã thấy Ngọc nương bưng một cái khay chuẩn bị đi ra.
“Ngọc … Ngọc nương, không phải chuẩn bị ăn sáng sao ?”
“Đúng vậy, chuẩn bị ăn sáng.” – Chuyển cái khay sang cho ta, nàng nói – “Nhưng không phải ngươi.”
“Hả ? Vì sao ?” Không phải vừa gọi ta ra ăn sáng sao ? “Ngươi lừa gạt tình cảm trẻ con nha !”
“Hừ !” – Ngọc nương khinh thường – “Tình cảm của ngươi ta không có hứng đi lừa gạt. Nhanh đưa đến phòng của gia đi. Sáng sớm nay gia phải tiến cung.”
Tiến cung ? Hắn chăm chỉ như vậy từ bao giờ ?
“Gia, mau tới ăn sáng.”
Diêm Sâm vẫn nhìn cuốn sổ con trong tay, nghe vậy chỉ “Ừ !” một tiếng, ánh mắt không hề có ý định rời khỏi cuốn sổ.
“Gia ?”
“…”
“Mau tới ăn sáng.”
“…”
Sau một lúc không nói gì, ta đột nhiên vươn tay ra giật lấy cuốn sổ, chạy tới bên cửa sổ, giương mắt lên như là đang hù doạ đứa trẻ hư không biết nghe lời, “Còn xem tiếp ta sẽ ném nó ra ngoài !”
Thản nhiên liếc mắt nhìn cuốn sổ đang ở trong tình trạng ‘chỉ mành treo chuông’, Diêm Sâm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ta, trong đôi mắt mê ly kia không có vẻ gì là bất mãn. “Vậy sao ?” – Hắn nhẹ nhàng nói như vậy – “Ngươi cứ thử xem.”
Cuốn sổ ngay tức khắc được đặt trước mặt hắn một cách cung kính, ta cắn răng gằn từng tiếng : “Gia, xin cứ dùng thong thả.” Xem xong rồi ‘dùng’ bữa.
Điều bất ngờ là, hắn rốt cuộc không động đến cuốn sổ kia nữa mà kéo cái khay đến trước mặt, chậm rãi uống từng ngụm cháo.
Thật sự là quái nhân !
Nhưng hình như có gì đó không đúng … Ta nhìn trái nhìn phải, quan sát hắn một hồi. Hình như ta đã biết không ổn ở chỗ nào.
“Gia, ngươi phải vào cung ngay đúng không ?”
“Ừ !”
“Vậy sao còn chưa đổi triều phục ?”
“Không kịp.”
“Tóc cũng chưa búi.”
“Cũng không kịp.”
“… Xem cuốn sổ kia thì kịp sao ?”
“Ừ !”
Nhìn tia sáng giảo hoạt như một chấm nhỏ hiện lên trong mắt hắn, ta hận không thể đem khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành kia ấn ngập xuống bát cháo. “Xin hỏi gia, ngài ăn xong chưa ?”
“Xong rồi.”
Chuyển mặt nhìn xuống, “Mới được nửa bát ?” Ngươi là mèo hay là gì vậy ?
Quân : Mèo thường ăn rất ít nên mới có câu “ăn như mèo”
Hắn trả lời đơn giản mà rất rõ ràng : “Ta không đói.”
“…” Chủ tử ăn no sẽ không hiểu được nỗi khổ nhịn đói của nô tài.
Trợn mắt nhìn một hồi, ta lập tức mở tủ quần áo lấy ra bộ triều phục màu tím, tính cả đai lưng quan mạo luôn. “Mau thay quần áo đi, đã muộn lại càng muộn hơn.”
Hắn ngoan ngoãn tiếp nhận, đi đến sau bình phong. Chỉ chốc lát đã thay xong.
“Lại đây,” Kéo hắn đến ngồi trước gương, đưa lược qua rồi bảo – “Mau chải đầu.”
Hắn nhìn cây lược một hồi nhưng không cầm lấy, khoé miệng xinh đẹp khẽ nhếch : “Ngươi chải giúp ta.”
“Gì ?” Ta há hốc mồm. Sống lâu như vậy rồi ta còn chưa từng chải tóc cho nam nhân, huống chi lại là nam nhân tóc dài.
“À … ta … ta không biết làm.”
“Không sao, tùy tiện buộc lại là được.”
“Nhưng mà …”
“Nhanh lên, không còn thời gian nữa rồi.”
Người này thật là … “À … gia, ngươi đã từng nghe qua câu ‘tự mình động thủ, cơm no áo ấm’ chưa ?”
Quân : Giải thích một cách đơn giản, “Muốn ăn thì lăn vào bếp”.
“Ta đã cơm no áo ấm rồi.”
“…”
Sau một hồi mân mê …
“Vậy được rồi chứ ?” Ta lùi lại phía sau ngắm nghía ‘kiệt tác’ của mình. Tuy rằng chỉ đơn giản là đem phần tóc mai vén ra sau buộc thành một lọn, còn lại thì để xoã xuống, nhưng kiểu tóc của con gái thời hiện đại nay làm với mái tóc của Diêm Sâm, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta nảy sinh một nghi vấn –
Hắn thật sự không phải nữ phẫn nam trang sao ?
Nuốt nuốt nước miếng, vấn đề này có lẽ giữ trong lòng vẫn tốt hơn, miễn cho một ngày tháng chín trời trong sáng sủa lại đột nhiên nổi lên trận gió Bắc rét lạnh thấu xương.
“A … Đợi đã !” Nhìn hắn cầm mũ chuẩn bị đi ra ngoài, ta cuống quít ngăn lại, “Quần áo phải mặc cho chỉnh tề chứ. Bộ dáng lôi tha lôi thôi thế này mà ra ngoài thì doạ chết người ta mất …”
Ta vừa cằn nhằn lẩm bẩm, vừa giúp hắn vuốt lại cổ áo, sau đó cầm quan mạo đội lên đầu hắn … Vừa ngẩng lên, ta thế này mới nhận ra đôi con ngươi câu hồn đoạt phách kia đang nhìn chằm chằm ta không chớp mắt.
“Nhìn cái gì ?”
“…” Diêm Sâm khẽ nhếch khoé miệng, lộ ra một nụ cười ôn tồn, ánh mắt mềm nhẹ như nước. “Không có gì.”
“…” Không có gì còn nhìn đến xuất thần như vậy, không phải đang chê ta là bà mẹ già khó tính đấy chứ ? Chỉnh lại mũ quan, ta vừa lòng gật đầu : “Tốt lắm, có thể đi được rồi.”
Không nói được lời nào mà chỉ cười cười, hắn đi tới cửa thì đột nhiên ngừng lại.
“Nhóc con Sở Huyền.”
“Sao ?”
“Ta đã từng nói với ngươi câu này chưa ?”
“Câu gì ?”
“Mùi hương trên người ngươi rất thơm, rất dễ chịu.”
“…”
Thẳng đến khi thân ảnh hắn biến mất khỏi tầm mắt, ta mới phản ứng lại, mặt nóng bừng đến mức muốn chín –
“Đồ háo sắc !”
…
Mắt to trừng đôi mắt nhỏ trầm mặc một hồi, ta rốt cuộc không chịu được bầu không khí làm người ta hít thở không thông này, bất đắc dĩ mở miệng nói :
“Ta nói này … Ngươi tìm ta đến chỉ để so xem mắt ai to hơn sao ? Nếu vậy thì ta nhận thua, bởi vì mắt ngươi đã trừng to như mắt trâu rồi đấy.”
“Đừng có nói sang chuyện khác !” – Người trước mặt không kiên nhẫn lấy tay gõ xuống mặt bàn – “Còn không mau khai thật ra ?!”
“Khai cái gì ?” Hữu khí vô lực lặp lại lời này lần thứ n+1, ta thực hối hận vì tự rước phiền toái vào thân.
“Còn giả bộ ! Nói, đại biểu ca của ta tính sao bây giờ ?”
“Trời ạ, còn có thể thế nào nữa.” Chẳng lẽ muốn ta gả cho hắn thật sao ?
Nhã Nhã vẻ mặt hung thần ác sát, ngón tay ngọc thon dài cơ hồ muốn chọc thủng cái mũi của ta, “Nữ nhân như ngươi cũng quá vô tình đi. Đại biểu ca đối với ngươi một mảnh chân tình là thế, ngươi lại … lại …”
“Lại thế nào ?”
“Ngươi …” – Nàng lộ ra bộ dạng thống khổ – “Lại đùa giỡn hắn … Đại biểu ca đáng yêu đáng thương của ta a ——— !”
“Này nay này !” Trán ta bắt đầu nổi gân xanh, nhìn ngó xung quanh xem có ai khác hay không, mới đè thấp thanh âm nói – “Lão nhân gia ngài làm ơn khẩu hạ lưu đức có được không ? Cái gì gọi là ‘đùa giỡn’ ? Ta ‘đùa giỡn’ ai ?”
“Đương nhiên là đại biểu ca của ta.” – Nàng cũng nhỏ giọng, hung hăng trừng mắt nhìn ta – “Tuy rằng các ngươi chỉ là vị hôn phu hôn thê trên danh nghĩa, nhưng chỉ cần không phải thằng ngốc là có thể nhìn ra hắn thích ngươi.”
“… Vậy thì ta cần phải chúc mừng ngươi.”
“Vì sao ?”
“Ngươi không phải thằng ngốc.”
“…”
“Chẳng lẽ ngươi … ?”
“… Đủ rồi, không nói về vấn đề này nữa.” – Nhã Nhã nghiến răng gằn từng tiếng – “Ta chỉ muốn biết, ngươi tính làm gì bây giờ.”
“Ta tính thế nào à ? Để xem …” – Nâng má suy tư – “Đầu tiên là muốn Ngọc nương làm thật nhiều món ngon bồi bổ thân thể một chút … À, đương nhiên là không cần phải béo lên. Sau đó đến thăm Bạch Tinh, hy vọng nàng có thể mang thai sớm một chút để ta còn có cháu mà chơi cùng. Tiếp đến còn phải cố gắng học thêm nhiều loại dược độc, bởi vì ta đột nhiên phát hiện hạ độc là một việc vô cùng thú vị … A, đúng rồi, trăm ngàn lần cũng không được quên, phải đi tìm tên yêu nhân kia đòi tiền tiêu vặt mấy tháng qua …”
“…”