Sát Tinh Tướng Công

Chương 3: Q.3 - Chương 3




Editor : Quân

Giữa cái bàn đặt một đĩa đựng những vật thể đen đen hình con cá. Hai bên bàn ngồi hai người, đang cầm bát cơm mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

“Ăn đi, nhìn ta làm gì ?” – Chỉ chén cơm tẻ trong tay hắn, ta chớp chớp mắt – “Chẳng lẽ ngươi muốn ăn cơm không sao ?”

“… “

Đè thấp thanh âm, “Ngươi chê ta tay nghề kém nên khinh không muốn ăn sao ?” Đáng giận, thành thế này cũng không phải lỗi của ta. Cho dù không chịu giúp ta nấu cơm, không chịu ăn thức ăn ta làm, muốn ăn cơm không thì nói sớm ra đi, làm gì phải ép buộc ta như vậy ?!

“Ngươi …” Hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào tay ta, “Còn rát không ?”

Quân : Hình như nữ chính nướng cá bị bỏng nên Diêm ca mới hỏi là còn rát không.

Nhìn bàn tay phải một mảng hồng đỏ sưng phù lên, ta lỡ đễnh bĩu môi : “Không có gì !” Chẳng qua chỉ không cẩn thận một chút thôi.

Hàng mi cong mềm rũ xuống, Diêm Sâm thở dài : “Cám ơn !”

“Gì ?”

Đưa đũa gắp thức ăn trên bàn, “Vậy ta không khách khí nữa.”

“Ừ !” Hưng phấn nhìn hắn gắp một miếng cá nhỏ bỏ vào miệng, ta khẩn trương muốn biết cảm tưởng của hắn. “Thế nào ? Có phải rất … A, gia, ngươi đi đâu vậy ?”

Quái nhân, chưa ăn sao đã bỏ ra ngoài ?

“Gia …” Rốt cuộc tìm được hắn đang cúi gập người ở phía sau đại thụ trong viện, ta cả kinh nhìn dưới đất là miếng thịt cùng một bãi nước trong.

…. Thật sự khó ăn như vậy sao? Ô ô ……. trù nghệ của ta ………

“Xin lỗi …” Diêm Sâm mặt trắng bệch, vẻ mặt vừa khổ sở vừa bất đắc dĩ nhìn ta.

Ta cuống quít nâng hắn dậy : “Không cần phải xin lỗi, là tay nghề của ta quá kém …”

“Không !” – Hắn nhẹ giọng nói nhỏ – “Là ta không tốt.”

“Gia …”

“Ta không ăn được thức ăn mặn.”

“Hả ?” – Ta không tin, chớp mắt nhìn hắn – “Ngươi nói cái gì ?”

“Vị giác của ta … không tiếp thụ được thức ăn mặn. Chỉ ngửi thôi thì được, còn nếu ăn thì …” – Hắn cười khổ – “Giống như là hình thành phản xạ, đầu lưỡi vừa tiếp xúc ngay lập tức sẽ sinh ra cảm giác buồn nôn, thế nào cũng phải nôn sạch ra mới thôi …”

Ta ngây người, thì thào tự hỏi : “Tại sao có thể như vậy …”

“Không sao.” – Đứng thẳng dậy, trong mắt Diêm Sâm có nét buồn xa xăm – “Đã được hai mươi năm, cũng thành thói quen rồi. Ăn được hay không cũng thế … chỉ là,” – Con ngươi chuyển sang nhìn ta – “Không thể đáp lại tâm ý của ngươi, thực xin lỗi.”

“…” Ta cắn môi, trong lòng chua xót, “Vì sao không nói cho ta biết ? Ta bảo muốn nướng cá, ngươi vì sao lại không nói ?”

Ánh mắt trong suốt dừng lại trên mặt ta, “Thấy ngươi cao hứng như vậy … ta không thể bắt ngươi chịu khổ cùng ta được.”

“… Đồ ngốc !” Bĩu môi, ta ra vẻ khinh thường quay mặt đi, liều mạng chớp mắt ngăn cho lệ chảy ra, “Được rồi, món cá kia không thể ăn được nữa. Chúng ta ra ngoài tiệm dùng cơm.”

“Cá kia …”

“Đừng !” – Ta giơ tay lên chặn hắn lại, khó chịu nói – “Ngươi muốn nhìn ta mồm to ăn thịt, nhưng ta không thể nhìn ngươi một mình ăn cơm trắng.”

“…” Như là hiểu được cái gì, hắn cười đáp : “Được, theo ý ngươi.”

Khó trách mỗi lần ăn cơm, các món ăn mặn đều đặt trên bàn của chúng ta, còn trước mặt Diêm Sâm chỉ có đĩa rau xanh cùng mấy miếng đậu phụ. Thì ra là vì nguyên nhân này.

Gắp một ít rau xanh bỏ vào miệng, ta không tưởng tượng được cuộc sống ăn chay suốt hai mươi năm trời là thế nào … hẳn là rất thống khổ ? Rõ ràng là rất muốn ăn thịt, nhưng cơ thể lại không cho phép …

Thật kỳ quặc !

Nhưng vì sao hắn lại thành ra như vậy ? Chẳng lẽ thể chất có vấn đề ?

Nói gì thì nói, hắn như vậy thật bất hạnh … A, khó trách hắn mỗi khi nhìn đến món ăn mặn đều là vẻ mặt miễn cưỡng, cả người trông cũng như bị suy dinh dưỡng. Mà cũng phải thôi, lượng vitamin trong rau tuy rằng không ít, nhưng một vài loại chất thiết yếu khác như sắt, đạm, albumin linh tinh gì đó thì ….

“Làm sao vậy ? Ăn không quen phải không ? Có cần …”

“Không cần !” Ta phản xạ có điều kiện hét lớn một tiếng, ngay lập tức thấy bốn phía quanh mình, mọi người đều quay ra nhìn với ánh mắt kinh ngạc. “À … không cần, ta không sao.”

“Thật không ?” – Diêm Sâm khẽ nhếch khoé miệng – “Ngươi không cần phải nhân nhượng ta, muốn ăn cái gì thì ăn, cùng lắm thì tính vào tiền của ta là được.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Người ta không phải là tiếc tiền, ngươi có hiểu không hả ?

Hắn không nói gì nữa, chỉ cười cười rồi cúi đầu ăn cơm.

…. Thật sự là mỹ nhân trời sinh, ngay cả ăn cơm mà trông cũng tao nhã lịch thiệp như vậy, thật là …. đảo mắt sang nhìn vị nhân huynh ngồi bên cạnh đang “máu chảy đầm đìa”, ta không khỏi thở dài.

Mọi người đều chỉ nhìn xem tướng mạo có đẹp hay không, nào có ai chân chính hiểu được nỗi thống khổ trong lòng mỹ nhân?



Rầm rầm rầm!

“Đến đây đến đây!” Thật đáng ghét, mới sáng tinh mơ mà người nào đã đến gõ cửa a. Quấy nhiễu giấc mộng của người khác!

Cửa vừa mở ra, mắt ta vốn đang nhắm một nửa, ngay lập tức mở trừng.

“Diêm Sâm có ở đây không? Ta tìm hắn.”

“…” Cô nương này là ai? Nhìn dung mạo cũng lịch sự tao nhã, sao vừa mở miệng đã kiêu ngạo như thế ?

“Ta hỏi ngươi, ngươi có nghe không hả ?”

Trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu. “Gia không có ở nhà.” Thật ra là đang ở thư phòng đọc sách.

“Không có? Nhưng ta đã chờ ở cửa phủ hai canh giờ, cũng không thấy hắn đi ra mà.” Nàng kiễng chân lên nhìn vào trong.

“Này này này”, Khó chịu chặn nàng lại, khuôn mặt ta đã đen như đáy nồi. “Kiêu ngạo cũng chỉ có mức độ thôi, chẳng thèm xưng tên đã tìm đến cửa nhà người ta gây phiền toái, cũng không thử hỏi xem đây là nơi nào.”

“Hừ!” Mắt nàng cuối cùng cũng nhìn đến mặt ta, cái mũi tinh xảo nhăn lại, “Ngươi dám xen vào việc của ta? Ngươi có biết chỉ cần ta nói một tiếng, cái đầu này của ngươi có thể cút đến chỗ khác gặm cỏ không?”

“Ồ?” Khoanh hai tay lại, ta khinh thường liếc nhìn nàng một cái, “Có năng lực lớn như vậy, ngươi là mẹ của Nhị Lang thần hay là dì hai của Trư Bát Giới?”

“To gan!” – Nàng giận tím mặt – “Một con bé tạp vụ nho nhỏ như ngươi mà dám sỉ nhục ta? Ta muốn … ta muốn …”

“Muốn nhảy xuống vực thì đi bên kia, Tú Liên sơn cách đó không xa. Muốn nhảy sông thì đi bên này, Tây Giao hà coi như cũng sạch sẽ, không bị uống phải cát bẩn hay gì đâu. Muốn cắt cổ tay thì mời đi đến phố thợ rèn mua một con dao, đỡ phải vì không chết được mà khổ thân. Muốn uống thuốc độc thì vừa hay, ta có Hạc Đỉnh Hồng, thạch tín, thất bộ tiêu hồn, danh độc phấn, muốn thế nào tuỳ ngươi lựa chọn … A, đúng rồi, mỗi loại đều chỉ một lượng bạc thôi. Chúng ta tiền trao cháo múc, thế nào?”

Đắc ý nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng nghẹn thành đỏ như máu, biểu tình vặn vẹo cơ hồ muốn bùng nổ, ta cười trộm, đột nhiên lui về phía sau, nhanh chóng đóng cửa lại, mặc kệ người ở bên ngoài la hét ỏm tỏi.

“Con nha đầu chết tiệt kia, ngươi cút ra đây cho ta. Ta không lột da ngươi thề không làm người! Tức chết ta, con nha đầu chết tiệt …”

Le lưỡi làm mặt quỷ, ta nhảy chân sáo trở về phòng.

“Huyền Huyền, vừa rồi có người đến phải không?” Ngọc nương ôm một chồng quần áo đi tới.

“À, một nữ nhân điên đến tìm gia ấy mà …” Nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, ta hàm hồ đáp, “Nhưng bị ta trêu đùa một chút rồi nhốt ngoài cửa rồi.”

“Trêu đùa?” – Nàng trừng lớn mắt, không thể tin nhìn chằm chằm vào ta – “Ngươi nói ngươi trêu đùa nàng ta?”

“Phải!” Ta đem chuyện vừa xảy ra thuật lại cho Ngọc nương nghe, một chữ cũng không sót.

“Trời ạ …” Ngọc nương cười đến chảy nước mắt, “Ngươi … ngươi cư nhiên … ha ha ha …”

“Làm sao vậy ?”

“Ngươi … ngươi có biết nàng là … là ai không ?”

“Không biết. “Nhưng chắc không phải là con cái nhà bình thường, nghe cách nói chuyện càn rỡ là biết.

“Tên nàng là Phạm Nhược Khương, là hòn ngọc quý trên tay của phủ doãn phủ Thuận Thiên – Phạm Bưu. Gần đây không hiểu vì sao nàng ta thường xuyên chạy đến đây quấn quít lấy gia nói này nói nọ, nếu không kéo được hắn ra ngoài tán gẫu cái gì đó, mỗi ngày đều làm phiền đến mức muốn đòi mạng …”

Ta sửng sốt, “Nàng thích gia ?”

“Hẳn là vậy ! Hơn nữa nghe nói mọi người trong triều đều rất thích thú với chuyện này, nói cái gì ‘trai tài gái sắc, trời sinh một đôi’ … Như ngươi biết, nàng kỳ thật cũng chẳng có gì, chỉ là một đại tiểu thư tuỳ hứng xảo quyệt, còn ỷ nhà mình có quyền thế mà hiếp đáp kẻ khác …”

“… Gia nói thế nào ?”

“Gia … cũng không nói gì cả, chẳng nói tốt hay là không tốt. Mỗi lần Phạm Nhược Khương đến, gia còn cùng nàng ta nói nói cười cười, theo ta thấy thì …” – Ngọc nương đè thấp thanh âm, thần bí nói – “Nói không chừng vị Phạm tiểu thư này sẽ trở thành nữ chủ tử tương lai của chúng ta cũng nên.”

Cái gì ?!

Nữ chủ tử … tương lai ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.