Sát Tinh Tướng Công

Chương 8: Q.2 - Chương 8




Editor: Quân

Phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp, sau mấy ngày liền hậm hực, giờ ta đang thư thư phục phục vươn thắt lưng, đi dạo phố.

“Tiểu thư tiểu thư, mau nhìn kìa !” – Tứ Hỉ đi về phía một tiểu quán bán son phấn, vui sướng cầm một hộp son đưa lên mũi ngửi – “Thơm quá !”

Ta mỉm cười đi qua đó, tiếp nhận cái hộp nhỏ rồi cũng ngửi xem sao. “Ừ, rất thơm.”

“Đã lâu rồi không được tự do tự tại đi dạo như thế này … từ sau khi theo tiểu thư.”

“Câu sau của ngươi là có ý gì ? Chuyện này cũng không thể trách ta, có trách thì trách cái tên biến thái kia đi.”

“Sao lại không trách ngươi ? Còn không phải bởi vì tiểu thư ngài là ‘con dâu’ chưa quá môn của Hạ Hầu gia nên mỗi lần chúng ta ra phủ đều có một đám lớn tuỳ tùng đi theo hay sao ?Thật là phiền phức.”

“Không phải ta bảo bọn họ đi theo. Ngươi dù có phun mật vàng thì cũng phải tìm đúng đối tượng chứ.”

“Quên đi, không nói nữa.” – Tứ Hỉ bĩu môi, rồi lại nghi hoặc đảo mắt nhìn khắp nơi – “Kỳ quái, Hạ Hầu công tử đâu ?”

Chỉ tay về phía trước, mặt không chút thay đổi, ta nói : “Ở phường vải.”

“Chẳng phải hắn nói là dẫn chúng ta đi dạo sao ? Như thế nào lại tới phường vải quản chuyện sinh ý nhà hắn ?”

“Ồ, hình như vừa rồi còn có người oán giận là mỗi lần ra ngoài đều có người đi theo …” – Ta ngoáy ngoáy lỗ tai – “Ai vậy nhỉ ?”

“Đây là hai chuyện khác nhau.” – Nàng phiên phiên mắt – “Hạ Hầu công tử có lòng tốt dẫn chúng ta đi dạo, sao có thể bỏ hắn lại một mình được ? Ta đi tìm hắn.” – Dứt lời liền chạy về phía phường vải.

Tiểu nha đầu này, có phải ăn cơm của Hạ Hầu gia nhiều quá rồi nên chân ngoài dài hơn chân trong ?

Ta cười cười, tiếp tục đi xem các mặt hàng khác. Cầm lên một hộp phấn má, màu hồng nhợt nhạt thanh nhã tinh thuần làm cho ta yêu thích không nỡ buông tay …

“Hộp phấn này không thích hợp với cô nương đâu.”

Ta cả kinh, phản xạ có điều kiện buông hộp phấn xuống, xoay người lại thì thấy là một công tử trẻ tuổi dáng người thon dài, không cao hơn ta bao nhiêu.

“Chẳng hay phương danh của cô nương là gì ?” – Khuôn mặt thanh tú nhã dật tràn đầy tươi cười nhưng lại cho người ta cảm giác không khoẻ không nói rõ được.

“…” Ta chán ghét nhăn mặt nhăn mũi. Loại người ở trên đường tuỳ tiện đến gần cô nương nhà người ta nhất định không phải thứ tốt đẹp gì, vẫn là tẩu vi thượng sách.

Nhưng tay ta đột nhiên bị giữ chặt : “Ai, cô nương vì sao lại tỏ ra lãnh đạm với tại hạ thế ?”

Ta tức giận quay đầu lại, trợn mắt nhìn bản mặt tươi cười kia, cắn răng gằn từng chữ một : “Vị công tử này, thỉnh, ngươi, tự, trọng !”

Hắn không để ý chút nào, tiếp tục cười, tay vẫn không chịu buông : “Không có biện pháp nào a. Ai bảo cô nương lại khiến tại hạ khó có thể buông tay như vậy ?Bàn tay nhỏ bé mềm mại thế này, sờ vào thật sự là …”

Ta giận không thể át giơ tay phải lên, nhưng chưa kịp tát vào mặt hắn thì đã bị hắn nắm chặt.

“Chậc chậc ! Thật là một nữ nhân quật cường !” – Hắn lắc đầu – “Nhưng mà ta thích !”

“Ngươi …” Ta cố gắng giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế của hắn, ngược lại càng bị hắn kéo gần sát hơn, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương thản nhiên trên người hắn.

Người vây xem dần dần nhiều lên, ta vui sướng khi người gặp hoạ, chờ mọi người khiển trách tên đăng đồ tử vô đạo đức này. Nhưng không ngờ hắn lại đi trước một bước khởi khiếm với người xem :

“Thật ngại quá, nương tử nhà ta đang giận ta, để mọi người chê cười rồi.”

“Ai là nương tử nhà ngươi …”

“Nương tử, ngươi sao có thể nói như vậy ? Tuy rằng ta chọc giận ngươi, nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận sự thật nha !” – Hắn bày ra bộ dạng cầu xin thương xót, quả thật làm ta thấy buồn nôn.

“Tên đăng đồ tử nhà ngươi …”

“Ta nói vị cô nương này …” – Đột nhiên một vị đại thẩm đứng bên cạnh mở miệng – “Ta thấy tương công nhà ngươi đã coi ngươi như bảo bối mà nhún nhường như vậy rồi, ngươi liền tha thứ cho hắn đi !”

“Phải đó phải đó !” Như ngọn lửa châm vào mồi pháo, chung quanh một đống nữ nhân cũng bắt đầu líu ríu theo.

“Nam nhân tốt như vậy không nhiều lắm đâu …”

“Hắn đã hạ mình như vậy rồi, ngươi cũng đừng làm quá nữa …”

“Đúng vậy, nếu là lão nhà ta ấy thì …”

“Cô nương thực có phúc nha …”

Chờ, chờ chút ! Hiện tại rốt cuộc là cái trạng huống gì thế này ? Sao tự dưng lại đổi thành ta không đúng ?

Cái tên da mặt dày ngay cả X quang cũng không xuyên nổi lại bắt đầu mở mồm : “Thế nào, nương tử ? Ngươi xem như nể mặt mũi nhiều hàng xóm láng giềng như vậy, tha thứ cho ta đi.”

Tha thứ cái đầu quỷ nhà ngươi !

Khoé miệng ta co rúm vài cái, miễn cưỡng gật đầu. Chờ khi ‘hàng xóm láng giềng’ tản đi sau, ta hạ giọng, hung tợn trừng mắt nhìn hắn : “Ta căn bản là không quen biết ngươi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào ?”

“A, cô nương quả là người sảng khoái.” – Hắn chớp mắt, giương giương khoé môi – “Tại hạ họ Trầm, tên độc một chữ Trữ. Chẳng hay cô nương …”

“Ta không có nhã hứng nói cho ngươi !” – Phiên mắt trợn trắng, ta xuy một tiếng. Hạ Hầu Ý cùng Tứ Hỉ rốt cuộc là đang ở đâu ?

“Không nói cho ta biết …” – Tươi cười trở nên tà nịnh – “Ta sẽ có biện pháp buộc ngươi phải ngoan ngoãn nói ra.”

“Ngươi …” – Ta trừng lớn mắt, lăng lăng nhìn người nọ gần trong gang tấc, mái tóc đen thùi cùng hàng mi thật dài, trên gương mặt truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp, như chiếc lông chim nhẹ nhàng ve vuốt …

Đột nhiên trước mắt xoay chuyển, ta bị kéo sang một bên, ngoái đầu nhìn lại đã thấy hai người quần nhau đánh cùng một chỗ khó hoà giải. Một người là Trầm Trữ, một người khác là …

Hạ Hầu Ý ?!

Phía sau truyền đến tiếng Tứ Hỉ thở hổn hển : “Tiểu … tiểu thư, ngươi không sao chứ ?”

Ta không trả lời, nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào cuộc chiến : “Tứ Hỉ, người kia là … Hạ Hầu Ý ?”

“Đúng vậy, thưa tiểu thư. Vừa rồi ta cũng rất là kinh hãi, không ngờ một kẻ luôn nam nữ bất phân như Hạ Hầu công tử lại là một cao thủ võ công.”

Trầm Trữ rõ ràng ở thế hạ phong, chỉ thấy thân mình hắn nhoáng lên một cái đã lùi lại đằng sau bảy bước : “Ngươi là ai ?”

“Những lời này hẳn phải để ta hỏi ngươi mới đúng.” – Hạ Hầu Ý nhẹ nhàng mở miệng, gương mặt kiều mỵ mỉm cười mà như không.

Nhưng cũng thật kỳ quái, sao bây giờ lại có cảm giác hắn giống nam nhân như vậy ? (Quân : Thì anh này vốn là nam nhân chứ đâu. Giả vờ được mấy bữa mà đã coi người ta như đàn bà. Thật là … uổng một đời trai)

“Ta ?” – Trầm Trữ nhếch miệng – “Thành Dương Thẩm gia, Trầm Trữ.”

“Trầm Trữ ?” – Hạ Hầu Ý có chút ngoài ý muốn – “Thì ra thương đội từ Thành Dương mới đến hôm nay, chính là ngươi làm đầu lĩnh ?”

“Nói vậy, các hạ là con trai độc nhất của Hạ Hầu gia, Hạ Hầu Ý ?” – Trầm Trữ phiên mắt sang nhìn ta – “Chẳng hay vị cô nương kia cùng Hạ Hầu công tử ngươi có quan hệ gì ?”

“Ngươi và ta đều đã biết thân phận đối phương, vậy thỉnh Trầm công tử nhớ kỹ, Sở Nhi là vị hôn thê của ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt nàng.” – Hạ Hầu Ý gằn từng tiếng nói.

“Hừ !”

Một trận gió nhẹ phất qua, ta chưa kịp phản ứng đã bị kẻ kia gắt gao nắm chặt.

“Lưu manh, mau buông ra !” – Nếu không phải hôm nay trên người không mang theo độc, ngươi đã sớm đi đầu thai rồi.

Hắn vô tình cười cười : “Ngươi tên Sở Nhi ? Rất hay ” Chớp mắt, ta bị hắn vung tay đẩy về phía Hạ Hầu Ý.

“Sở Nhi …” – Hạ Hầu Ý bối rối đỡ lấy ta – “Không có việc gì chứ ?”

Cắn răng lắc đầu, ta giận dữ quay đầu lại nhìn, cái tên chết tiệt kia …

“Hạ Hầu công tử, chuyện buôn bán đều đã thương lượng xong rồi, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ngươi” – Trầm Trữ cười nói – “Vị Sở Nhi cô nương bên cạnh nguơi Trầm Trữ ta đã định rồi, nàng là gì của ngươi cũng mặc kệ.”

“Ngươi …”

“Đừng có tự cho mình là đúng !” – Đi trước một bước cướp lời Hạ Hầu Ý, ta rống to – “Cứ tiếp tục mơ giấc mộng thiên thu của ngươi đi. Lần sau nếu còn để ta nhìn thấy ngươi, tuyệt đối sẽ cho ngươi đi đầu thai ngay lập tức !”

“Ha ha …” – Trầm Trữ ngửa đầu cười to – “Thú vị ! Vậy lần sau gặp lại, Tiểu Sở Nhi.”

Ta tím mặt gầm rú : “Không cho phép ngươi gọi ta như vậy !!”

“Sở Nhi.”

Không có phản ứng.

“Sở Nhi …”

Chuyển mắt nhìn hắn một chút, sau đó tiếp tục buồn bực.

“Sở Nhi à …”

“Làm sao ?” – Ta tức giận gắt lên. Hạ Hầu Ý lập tức bày ra biểu tình ai oán vô cùng.

“Người ta lo lắng cho ngươi thôi mà. Lâu rồi cũng không được nói chuyện với ngươi …”

“‘Người ta’ ? Hừ !” Nam nhân vừa rồi còn uy phong lầm lẫm nói cái gì mà ‘Sẽ không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt nàng’, chớp mắt đã lại xưng ‘người ta’. Gì đây, trò chơi biến đổi sắc mặt ? Hay là lại trêu chọc ta ?

“Ừm … ngươi tự giận mình sao ?” – Hắn thật cẩn thận lựa chọn ngôn từ – “Ta ở trong điếm chờ thương đội của Thẩm gia cho nên sau khi Tứ Hỉ đi cũng không lập tức trở về tìm ngươi … phát sinh chuyện như vậy, là ta sai …”

“Ngươi biết võ công đúng không ?” – Ta thình lình hỏi hắn.

“Ờ … học qua một chút.”

“Nếu ta muốn ngươi tài cán vì ta làm một chuyện, ngươi có nguyện ý hay không ?”

“Làm một chuyện ? Ờ, ngươi là muốn …”

“Đúng, giáo huấn cái tên hỗn đản kia một chút.”

“Nhưng chẳng phải ta đã giáo huấn hắn rồi sao ?”

“Thứ ta muốn không phải cái loại ‘giáo huấn’ da đau thịt không đau này.” – Ta liếc mắt xem thường.

“Vậy là cái gì ?” – Vẻ mặt hắn mang dấu chấm hỏi.

“… Xử lý hắn.”

“Hả ?!” – Hạ Hầu Ý nhất thời hoa dung thất sắc – “Muốn giết người ?! Người ta không cần !”

“Hửm ?” – Ánh mắt âm ngoan bắn xuyên qua – “Mới vừa rồi ở trên đường cái, ngươi không phải là rất uy phong sao ?”

“Đó … đó là ….” – Hắn chà xát góc áo, một tia đỏ ửng hiện lên trên lệ nhan – “Người ta thấy ngươi bị người khác hôn, nhất thời rất tức giận, cho nên …”

Ta nguy hiểm nheo mắt lại : “Vậy hiện tại ngươi không tức giận nữa, có phải không ? Ta bị người khác khinh bạc cũng chẳng sao cả? Dù sao người bị hại cũng không phải ngươi, đúng chứ ?”

“A, sao ngươi lại nói như vậy … Ta, ta cũng hi vọng người bị khinh bạc là ta mà không phải ngươi nha, nói vậy ngươi … này này ! Vậy ngươi bảo ta phải làm sao đây ?”

“Hừ !” – Ta hai tay chống nạnh đứng ở cửa, khinh miệt quét mắt nhìn hắn – “Không muốn thì thôi, cùng lắm thì tự ta động thủ là được chứ gì. Tóm lại, nhất quyết không thể tha cho hắn !”

Cửa đóng sập lại, người bên ngoài lặng im giây lát, rồi thốt ra một câu :

“‘Độc nhất phụ nhân tâm’, thì ra là thật …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.