Nếu để cho hắn sống sót, để bảo vệ bí mật khoáng mạch, hắn nhất định sẽ mời sát thủ tới giết mình.
Trong nháy mắt giao thủ vừa rồi, Càn Kình đã xác định được Tiêu Trường Lôi Minh nhận ra mình. Lần này nếu như không giết hắn, như vậy sau này tất nhiên sẽ bị hắn mời người tới đánh lén.
Không có biện pháp, phải tự bảo vệ mình!
Càn Kình cầm Trảo Mã Đao một đường lướt qua rừng cây, phát hiện trong chiến trường vừa rồi đã không còn ai, chỉ có bước chân rối loạn kéo dài tới cửa sơn cốc Tứ Quý.
- Vào hay không vào?
Càn Kình khẽ nhíu mày quay đầu nhìn Bích Lạc ở phía sau lưng nói:
- Ta muốn vào sơn cốc Tứ Quý. Nếu không sau này tên Tiêu Trường Lôi Minh vì khoáng mạch đấu thạch sẽ nghĩ biện pháp giết chết ta, để bảo vệ bí mật của hắn. Bên trong có khả năng rất nguy hiểm. Nếu nàng không muốn vào, có thể không vào.
Bích Lạc ghé sát trên lưng Càn Kình. Vừa rồi, cảnh tượng máu tươi và tàn thi khiến người ta khiếp sợ, nhưng nàng ghé sát trên tấm lưng dài rộng này, lại cảm giác an toàn truyền đến. Rõ ràng thủ đoạn giết người của người này có chút bạo lực, nhưng không khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, trái lại có một cảm giác đáng tin cậy.
- Ta... ta...
Bích Lạc nhìn thấy trên người Càn Kình nhuộm đỏ máu của kẻ địch, rụt rè nói:
- Ta cũng vào.
Không may! Thực sự là không may!
Trong lòng Tiêu Trường Lôi Minh liên tục oán trách. Tại sao mình lại xui xẻo như vậy? Mình sử dụng thủ đoạn độc ác giết chết đồng bạn chung sống mấy năm không phải là vì bảo vệ bí mật khoáng mạch đấu thạch này sao? Ở cửa vào của sơn cốc Tứ Quý này, một năm cũng không thấy có người đến. Sao ngày hôm nay lại có người tới? Hơn nữa còn là tên tiểu tử rèn sắt kia! Hơn nữa hắn còn mạnh như vậy!
Bước chân Tiêu Trường Lôi Minh ít nhiều có chút lảo đảo. Hắn liều mạng chạy, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nữ kiếm sĩ đang cầm theo thanh kiếm lớn đuổi sát phía sau, trong lòng càng thêm khó chịu.
Bình thường, đừng nói một mình nàng, cho dù hai người như nàng tới, Tiêu Trường Lôi Minh tự tin sẽ không bị nàng đuổi chạy tán loạn khắp nơi! Nhưng bây giờ hắn không chạy không được. Một đao của Càn Kình mang theo lực lượng cường đại, không ngờ khiến cánh tay hắn bị trật khớp! Cổ tay gần như rơi ra! Ngay cả chân cũng có phần vô lực. Trong trạng thái này hắn chắc chắn sẽ bị nàng chém thành mười bảy mười tám khối.
- Tiểu tử rèn sắt hỗn đản kia, ta giết không được ngươi, cũng nhất định phải dùng thật nhiều tiền, mời chiến sĩ Hàng Ma giết chết ngươi!
- Chạy thêm một hồi, chờ chân ta khôi phục lại chút lực lượng...
Tiêu Trường Lôi Minh lẩm bẩm quay đầu lại muốn dọa, trong ánh mắt đột nhiên vô cùng khiếp sợ. Tiểu tử rèn sắt trước kia đang chiến đấu đột nhiên xoay người xông vào rừng cây, không ngờ hiện tại lại cầm theo Trảo Mã Đao với sát khí dọa người, trên lưng cõng nữ học viên ma pháp cũng truy đuổi vào sơn cốc Tứ Quý.
Hắn muốn làm gì? Giết ta? Vì sao? Chẳng lẽ là vì khoáng mạch đấu thạch? Nhất định là như vậy!
Trong đầu Tiêu Trường Lôi Minh nhanh chóng hiện lên một chuỗi ý niệm, trong lòng càng phẫn hận và kinh ngạc. Tiểu tử này cũng là chiến sĩ! Tự nhiên lại vì khoáng mạch đấu thạch muốn giết ta giữ bí mật! Sao lá gan hắn lại lớn như vậy? Ở đây coi như đã là địa bàn của sơn cốc Tứ Quý! Không ngờ hắn cũng dám tiến vào?
- Tiêu Trường Lôi Minh.
Nữ kiếm sĩ thở hổn hển cầm theo kiếm lớn chạy. Máu chảy hết khiến thể lực và tốc độ của nàng đều giảm xuống:
- Ngươi... Ngươi đứng lại!
- Đứng lại? Đứng lại cho nàng chém chết ta sao?
Tiêu Trường Lôi Minh quay đầu lại thoáng nhìn về phía nàng nói. Tuy rằng lực lượng trên chân đã khôi phục chút ít, nhưng hắn không dám dừng lại phản kích nữ kiếm sĩ. Dù sao phía sau nàng cách đó không xa có một thiếu niên cầm Trảo Mã Đao, đằng đằng sát khí đuổi theo.
- Không tốt! Hắn chạy nhanh hơn ta rất nhiều!
Tiêu Trường Lôi Minh thấy tốc độ của Càn Kình, trong lòng nhất thời kinh hãi. Nếu tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị tiểu tử này đuổi kịp.
Trong lúc chạy trốn, Tiêu Trường Lôi Minh nhìn sang núi tuyết ở hai bên sơn cốc, lại quay đầu nhìn nữ kiếm sĩ và Càn Kình đã đuổi gần kịp, trong lòng nảy ra một quyết định hung ác.
- Không muốn cho ta sống sao?
Tiêu Trường Lôi Minh đột nhiên đứng lại, hít sâu một hơi vào phổi, dùng toàn bộ lực lượng, quay đầu lại cao giọng kêu:
- Vậy thì cùng chết! Cùng chết! A!!
Tiếng rít gào vang vọng ở trong sơn cốc. Càn Kình bỗng nhiên cảm giác núi tuyết phía sau rung chuyển! Ban đầu mơ hồ nghe thấy những âm thanh ùng ùng, nhưng chớp mắt đã giống như sấm sét. Làn da hắn rõ ràng có thể cảm giác được một hơi lạnh rất nhanh tới gần. Mặt đất cũng xuất hiện chấn động.
- Đây là...
Càn Kình quay đầu nhìn lại, trong lòng nhất thời hỏi thăm tất cả tổ tiên của Tiêu Trường Lôi Minh, thậm chí cả nữ tính cũng hỏi thăm một lượt. Tuyết lở! Đại tuyết băng!
Núi cao ở hai bên sơn cốc đều đọng tuyết. Sau khi Tiêu Trường Lôi Minh rít gào, không ngờ thật sự phát sinh tuyết lở. Tuyết đọng lao nhanh xuống dưới sơn cốc, trong phút chốc giống như che phủ kín bầu trời sơn cốc. Tuyết trắng giống như biển gầm, phát ra tiếng động ầm ầm, xen lẫn với lực lượng hủy thiên diệt địa lao về phía trong sơn cốc.
Càn Kình thấy tình hình như vậy, trên trán lập tức lấm tấm mồ hôi lạnh. Uy thế như vậy, đừng nói là chiến sĩ cửu cấp, cho dù là Lôi Địch người bảo vệ thành Áo Khắc Lan đối mặt, cũng nhất định chỉ có thể quay đầu chạy trốn. Nếu không hắn cũng phải chết.
- Lần này thật đúng là phiền toái lớn!
Càn Kình trở tay kéo Bích Lạc từ trên lưng xuống. Lấy bọc quần áo lớn của Bích Lạc từ trên lưng ném xuống mặt đất. Sau đó hắn lại cõng Bích Lạc ở trên lưng, hai chân liều mạng chạy vào trong sơn cốc Tứ Quý chạy trốn!
Bích Lạc nhìn túi quần áo dưới đất, cắn môi một chút không nói gì. Dưới loại tình huống này, nếu như còn muốn túi quần áo, thật sự là muốn chết. Chỉ có điều bên trong bọc quần áo đều là danh sách những mẫu thực vật do các những bạn học khác yêu cầu nàng tìm ở trong dãy núi Lạc Nhật. Không biết sau này nếu có cơ hội trở lại, các nàng có thể vì mất đồ, càng khi dễ mình hơn hay không?
Bóng ma của thần chết trong nháy mắt bao phủ trên đỉnh đầu mọi người trong sơn cốc. Giờ phút này tất cả mọi người đều kích phát ra tiềm năng mà bản thân chưa bao giờ tưởng tượng ra được.
Càn Kình lúc trước vẫn cõng Bích Lạc trên lưng chạy trốn, thân thể đã có chút mệt nhọc. Nhưng giờ phút này hắn không còn cảm giác được thân thể có bất kỳ sự mệt nhọc nào. Dường như không dùng hết lực sẽ thấy khó chịu vậy.
Nữ kiếm sĩ nhìn thấy tuyết lở, mặt trở nên trắng bệch. Trong lúc nhất thời, nàng chạy rất nhanh cũng không thấy thở hổn hển nữa.
Tiêu Trường Lôi Minh chạy trước, cũng cảm giác trong cơ thể lại có không ít lực lương tăng lên. Trong lúc nhất thời tốc độ ba người chạy trốn đã tăng lên. Tuyết lở phía sau lưng mang theo khí thế giống như vạn quân, tạo ra một trận gió rét thấu xương.
Một phút, hai phút, mười phút... mười bốn phút, mười sáu phút...
Thời gian dài toàn lực chạy trốn, Tiêu Trường Lôi Minh cảm giác chân đã có chút nhũn ra.