Đại thúc Ân Lạp Khắc cường đại thế nào đã không thể dùng lời nói để có thể hình dung được. Mặc dù mình tiến vào trạng thái cường giả Chân Thánh, cũng cảm giác được căn bản không cách nào đánh bại đối phương. Hơn nữa càng cường đại, càng là thể cảm giác được thực lực đại thúc Ân Lạp Khắc đã cường đại đến mức vô địch.
Nếu như… nếu như Ân Lạp Khắc có thể rời khỏi thế giới vô tận, đi đến bất kỳ một thế lực nào trong ba tộc Nhân Ma Man, đây tuyệt đối là tồn tại quét ngang trong quét ngang.
- Từ khi bị nhốt, chúng ta luôn suy nghĩ làm sao mới có thể đi ra ngoài. Trải qua thời gian nghiên cứu rất lâu, chúng ta lại phát hiện mình không ra được.
Ân Lạp Khắc nhìn xung quanh cay đắng cười:
- Ở đây, không biết từ khi nào không lại thuộc về bầu trời. Hoặc dùng cách nói của Hồng Vân, ở đây đã là một vị diện khác. Chúng ta đã không bị trời khống chế. Chúng ta chính là người sáng tạo ra tiểu thế giới này, chúng ta là thần ở đây.
Ân Lạp Khắc chỉ vào thân thể mình:
- Ở chỗ này, chúng ta sẽ không bị bệnh, cũng sẽ không chết già, thật sự không khác gì so với thần linh trong truyền thuyết.
- Chỉ là ra không được… mà thôi...
Ân Lạp Khắc vươn người một cái:
- Nếu như chỉ như vậy, điều này cũng không sao. Nhưng... Chúng ta không muốn chết.
Chết?
Càn Kình có điểm không rõ. Ở chỗ này, bọn họ tồn tại giống như thần, và chết có quan hệ gì chứ?
- Ngoại trừ không muốn chết, chúng ta cũng không cam lòng.
Ân Lạp Khắc nhìn Càn Kình:
- Cho nên chúng ta dùng hết các loại thủ đoạn, biến đấu giới vốn có không người nào có thể nhìn thấy trở thành cái mũ ma pháp như ngươi có thể thấy, sau đó chụp lên trên đầu của ngươi.
- Không cam lòng sao?
- Không sai! Không cam lòng! Dựa vào cái gì chúng ta bị nhốt ở chỗ này? Dựa vào cái gì? Chúng ta là phía chiến thắng có được không? Nếu chúng ta bị nhốt lại, như vậy không có đạo lý gì để phía chiến bại tiêu dao vui sướng. Ngươi nói đúng không?
- Phía chiến bại? Tiêu dao vui sướng?
Càn Kình đột nhiên rùng mình một cái:
- Ngươi... Ngươi là nói vong linh!
Vong linh! Từ sau khi tiếp xúc nói chuyện với A Khắc Nạp Thập còn có Âu Lạp Lạp, mỗi lần hai người nói tới vong linh đều rất cấm kỵ không nói nữa. Hơn nữa trong giọng nói có một vài bất mãn thậm chí căm phẫn.
- Không sai! Chính là vong linh.
Ân Lạp Khắc cười nhìn Càn Kình:
- Đương nhiên, ngươi phải hiểu được một điểm. Chúng ta để thế giới vô tận chụp tới trên đầu của ngươi, không phải là để ngươi làm những chuyện như chúa cứu thế. Lúc đầu chúng ta chỉ muốn mượn tay ngươi, đánh ngã phía chiến bại.
- Vong linh? Không phải đã bị đánh bại rồi sao?
- Đúng vậy, vong linh đã bị đánh bại... Đối với chúng ta hình như cũng không thật sự chiến thắng.
Ân Lạp Khắc dứt khoát nằm ở trên sàn nhà:
- Ngươi biết vong linh tồn tại?
- Không tính là rõ lắm.
Càn Kình không chút giấu diếm. Mặc dù hắn nhiều lần suy đoán về lai lịch của vong linh, nhưng dù thế nào hắn cũng không dám nói mình đã biết tất cả.
- Ta kể cho ngươi nghe một chút vậy.
Hai tay Ân Lạp Khắc đặt ở sau gáy, xem như gối đầu nhìn lên trên không trung:
- Bất kỳ sinh linh nào, thời điểm nhìn lên bầu trời, đều hi vọng mình không phải là tồn tại nằm phủ phục ở cả dưới đất, ngửa đầu nhìn về phía trời cao. Bất kỳ sinh linh nào cũng hy vọng có thể đứng thật cao ở trên trời cao, mắt nhìn xuống mặt đất trở thành tồn tại giống như thần linh.
Càn Kình không phản đối. Thỉnh thoảng trong đầu mình cũng sẽ xuất hiện ý nghĩ này. Nếu như có thể đứng ở trên trời cao, như vậy cảm giác sẽ thế nào?
- Thần! Bất kỳ sinh linh nào cũng muốn trở thành tồn tại giống như thần! Vì thế, tất cả các sinh linh đều đang không ngừng cố gắng, thông qua các loại biện pháp khác nhau để trở thành tồn tại giống như thần. Ma pháp cũng được, đấu khí cũng được, tất cả sinh linh đều vì rèn luyện mình, nâng cao mình trở thành thần mà cố gắng sử dụng các loại thủ đoạn. Chỉ có điều sau đó... bọn họ đều vài cuộc chiến tranh, phát huy ra lực lượng quan trọng.
Càn Kình yên lặng lắng nghe, những điều này đã sớm biến mất ở trong sách sử.
- Minh văn, thuốc thần bí cũng là những sinh linh vì trở thành tồn tại như thần. Đương nhiên!
Ân Lạp Khắc nhìn về phía Càn Kình:
- Sinh linh vì nhận được lực lượng cường đại, tất cả thủ đoạn có thể sử dụng đều đem ra hết. Có một dược sư thần bí và thần rèn minh văn cường đại...
Ánh mắt Ân Lạp Khắc hữu ý vô ý nhìn lướt qua gian phòng của Âu Lạp Lạp và A Khắc Nạp Thập cách đó không xa nói:
- Các nàng nghĩ ra một phương pháp mới, đó chính là giết chết rất ma thú cường đại, lấy đi tất cả lực lượng tinh hoa huyết mạch trên người bọn họ, cấy ghép đến trên người sinh linh khác, mượn nhờ đó nhận được lực lượng càng cường đại hơn...
Chiến sĩ muyết mạch!
Càn Kình chợt cảm thấy một hơi lạnh dâng lên, ớn lạnh nổi da gà. Lai lịch của chiến sĩ huyết mạch đã sớm biến mất ở trong dòng sông lịch sử, cuối cùng đã xuất hiện! Hóa ra... người sáng tạo ra bọn họ không ngờ ở ngay trong thế giới vô tận!
- Các nàng vì hoàn thành ý nghĩ này, tìm được mấy tên chiến sĩ và ma pháp sư cường đại nhất lúc đó.
Mắt Ân Lạp Khắc khẽ nhìn về phía cửa hàng rèn của đại thúc Bố Lai Khắc:
- Bọn họ còn tìm đến thủ lĩnh và phó thủ lĩnh thật sự của tất cả cường giả lúc đó.
- Những ma thú kia cũng cường đại khác thường...
Trong nháy mắt, đôi mắt Ân Lạp Khắc dường như chìm sâu vào trong hồi ức:
- Cuộc chiến đấu gian khổ vượt quá sự tưởng tượn. Trong đó, tồn tại cường đại nhất lục đại, còn trải qua vô số lần chiến đấu mới giết chết bọn chúng, đồng thời đoạt lấy tất cả tinh hoa của chúng.
Chiến sĩ huyết mạch chung cực lục đại!
Thân thể Càn Kình lại hưng phấn run rẩy.
- Nhưng sau khi thu được tất cả huyết mạch...
Ân Lạp Khắc cười khổ:
- Hai người điên này lại phát hiện ra, tính toán của các nàng có sai lầm. phương thức như vậy có thể sáng tạo ra rất nhiều chiến sĩ cường đại, nhưng không cách nào sáng tạo ra tồn tại như thần.
- Nhưng… ngay lúc đó chiến tranh khiến rất nhiều người chết đi.
Ân Lạp Khắc nhún vai:
- Các chiến sĩ tham chiến, bao giờ cũng hy vọng có thể nhận được hồi báo. Vì vậy, lực lượng huyết mạch vẫn dựa theo tổn thất của các gia tộc lúc đó, đưa cho làm bồi thường... Trong đó hậu nhân của sáu nhà chiến sĩ bị thương lớn nhất, nhận được bồi thường tốt nhất.
- Vốn tưởng rằng, chuyện như vậy là kết thúc... Ai ngờ được... Chuyện chỉ mới thật sự bắt đầu.
Ân Lạp Khắc thở dài:
- Đệ đệ ruột của phó thủ lĩnh, chết trận ở trong trận chiến cuối cùng... Lúc đó bởi vì chết quá nhiều người, cũng không có người nào bởi vì một người chết như vậy, mà cảm thấy có gì không đúng.
Đệ đệ của phó thủ lĩnh?
Càn Kình ngồi ngay ngắn lại.
Lẽ nào người này chính là tổ tiên thật sự của vong linh?
- Phó thủ lĩnh rất đau lòng, kiên quyết không muốn chôn đệ đệ của mình, mà tìm được Hồng Vân, nhờ dùng băng sương vô hạn mạnh nhất, đóng băng vĩnh viễn đệ đệ hắn.
Ân Lạp Khắc thản nhiên nói:
- Mọi người lúc đó cũng không cảm thấy điều này có vấn đề gì.