- Lỗ Tạp Tư ngươi có ý gì?
Giọng nói của Phất Lan Lâm đột nhiên nâng cao. Chiếc búa rèn trong tay vì kích động liên tục run rẩy. Hắn ngửa đầu tiến lên trước người Lỗ Tạp Tư. Chỉ có điều hắn quả thực hơi lùn, cho dù kiễng chân cũng chỉ đến ngang ngực Lỗ Tạp Tư, thoạt nhìn ít nhiều có chút buồn cười, cũng không thể hiện được bao nhiêu lực uy hiếp thực sự.
- Ta có ý gì sao?
Lỗ Tạp Tư dùng ngón tay vuốt râu mép, khóe miệng cong lên cao cao tại thượng nở nụ cười đắc ý:
- Ta có thể có ý gì chứ? Chẳng qua chỉ nói sự thực mà thôi. Nếu như đội trưởng Tiêu Trường Lôi Minh không tin, có thể đi theo ta...
Bàn tay Lỗ Tạp Tư đẩy Phất Lan Lâm đang chắn ở trước người ra, sãi bước đi vào hậu viện của cửa hàng rèn. Tay hắn thuần thục dùng cái kìm gắp lên một phôi sắt, trực tiếp nhét nó vào trong lò lửa nóng quát:
- Tăng nhiệt độ!
Người bên cửa hàng rèn Lỗ Tạp Tư đi cùng Lỗ Tạp Tư vội vã chạy đến cầm ống bễ ra sức kéo ống bễ, khiến lửa cháy mạnh hơn.
Phất Lan Lâm phẫn hận nhìn chằm chằm vào Lỗ Tạp Tư xem vị thợ rèn nhị cấp của thành thị muốn làm gì. Lúc này vừa xem đã hiểu ngay! Hắn muốn ở tại chỗ rèn ra một khối tinh sắt nhị cấp, dùng chất lượng tốt hơn để đả kích cửa hàng rèn Phất Lan Lâm!
Thợ rèn nhị cấp có kinh nghiệm nhiều năm, Phất Lan Lâm hiểu rất rõ ràng vị Lỗ Tạp Tư này có thể rèn ra tinh sắt nhị cấp thượng phẩm! Lúc này nếu như bảo dừng, chính là biến tướng thừa nhận Lỗ Tạp Tư đúng.
Hắn quay đầu lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Càn Kình, trong lòng ít nhiều có chút lo nghĩ. Ngày hôm qua người trẻ tuổi này rèn tinh sắt nhị cấp cũng là một khối thượng phẩm. Nhưng vấn đề người tuổi trẻ kinh nghiệm ít, đây là sự thực. Làm thợ rèn trạng thái khó tránh khỏi có chút thất thường. Nếu chẳng may...
Sắc mặt Phất Lan Lâm trở nên thâm trầm. Trong lòng, trong mắt Lỗ Tạp Tư đều thấy rõ. Khóe miệng hắn càng cong hơn, trong lòng thầm nghĩ:
- Muốn khiêu chiến với địa vị bá chủ trong giới thợ rèn của ta tại thành thị này sao? Phất Lan Lâm ngươi còn chưa đủ tư cách!
Thế lửa càng lúc càng vượng. Phất Lan Lâm lấy phôi sắt ra đặt ở trên đe sắt, trong tay tiếp nhận một cái búa nặng hơn ba mươi cân, đập vào phôi sắt liên tục phát ra những tiếng keng keng. Chiếc kìm sắt trong tay thỉnh thoảng lại nhanh chóng cuốn phôi sắt, giống như có một con bướm bị thiêu đốt bay lượn ở trên đe sắt.
Phất Lan Lâm tức giận hừ một tiếng, lại không thể không bội phục thực lực của Lỗ Tạp Tư. Không chỉ thủ pháp thuần thục, lại có thể rèn tới mức cho người ta cảm giác cái búa đang khiêu vũ. Đúng là không thẹn với danh hiệu đệ nhất thợ rèn ở tòa thành thị Áo Khắc Lan này.
Kim loại nóng và nước lạnh tiếp xúc, toả ra một màn hơi trắng. Một khối tinh sắt nhị cấp xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Lỗ Tạp Tư không lập tức dừng lại, tiếp tục ném mấy khối gang vào trong lò lửa, đợi nó bị nung nóng, lại vung búa tiếp tục đập.
Lỗ Tạp Tư không ngừng rèn suốt gần hai giờ lúc này mới dừng lại. Hắn thở dốc, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Hai cánh tay không khống chế được có chút co quắp, cho thấy dấu hiệu của mất sức. Trong ánh mắt hắn lộ vẻ đắc ý, rất hưởng thụ quét mắt quan sát cảm giác của mọi người.
- Khụ...
Lỗ Tạp Tư ho khan một tiếng, đặt hai khối tinh sắt nhị cấp ở trên đe sắt vỗ tay một cái, hoạt động vai đi về phía đoàn người nói:
- Để công bằng, ta không tự mình đánh giá. Tiên sinh Phất Lan Lâm, nếu như ngài còn là một gã thợ rèn chân chính, như vậy mời bình luận một chút đi.
- Thượng phẩm! Thậm chí có thể nói là tinh phẩm!
Trong giọng nói của Phất Lan Lâm lộ ra ba phần không cam lòng, nhưng vẫn không làm trái lại với tư cách của một người thợ rèn. Hắn đảo mắt. Có thể trong thời gian ngắn như vậy, rèn ra hai khối tinh sắt nhị cấp, xem ra thực lực Lỗ Tạp Tư càng ngày càng tiến gần tới thợ rèn tam cấp!
Lỗ Tạp Tư vỗ tay nhún vai, mắt nhìn về phía Càn Kình, trong ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích:
- Tiểu tử, tới phiên ngươi.
- Càn Kình...
Phất Lan Tây đưa tay kéo Càn Kình muốn nói, lại phát hiện trong ánh mắt Càn Kình căn bản hoàn toàn không có sự kiêng kị đối với Lỗ Tạp Tư. Kỹ xảo sử dụng búa sát vừa nãy gần như khiêu vũ lại không tạo ra bất kỳ áp lực nào đối với hắn.
Càn Kình nhìn Lỗ Tạp Tư và Phất Lan Tây cười vài tiếng. Kỹ xảo như vừa nãy so với thợ rèn Bố Lai Khắc trong thế giới vô tận, thực sự không chỉ kém hơn một điểm. Kỹ xảo như vậy còn không biết xấu hổ, tỏ ra kiêu ngạo. Kỹ xảo như vậy cần thiết phải kiêng kỵ sao?
- Lão bản, đại thúc Phất Lan Tây, người cho ta mượn hai cái búa dùng một chút.
Càn Kình nói một câu, khiến tất cả mọi người nghi hoặc. Mượn hai cái búa? Làm nghề này, dường như chỉ cần một cái búa là được rồi? Chẳng lẽ hắn bị Lỗ Tạp Tư dọa tới mức không có lòng tin?
Càn Kình cười cướp búa sắt từ trong Phất Lan Lâm và Phất Lan Tây, đi tới bên cạnh lò lửa nhìn thủ hạ của Lỗ Tạp Tư nói:
- Làm phiền ngươi, tăng nhiệt độ.
Râu mép Lỗ Tạp Tư chợt dựng lên, khó chịu trừng mắt với Càn Kình. Tiểu tử này đúng là không hiểu cái gì là khách khí. Hắn còn dám sử dụng thủ hạ của mình?
Nhưng trước mặt mọi người, Lỗ Tạp Tư cũng không tiện nói gì. Hắn cười ha ha một tiếng nói:
- Đối với thợ rèn mà nói, nhóm lửa cũng là một môn học vấn. Cửa hàng rèn Phất Lan Lâm không có người nhóm lửa xuất sắc, ngươi giúp tiểu tử này một chút.
Phất Lan Lâm lại phẫn hận hừ một tiếng, nhưng không cách nào phản bác được lời của Lỗ Tạp Tư nói. Nhóm lửa đối với thợ rèn mà nói, cũng là một khâu vô cùng quan trọng. Trong lò rèn của hắn đúng là không người nào có thể thắng được thủ hạ của Lỗ Tạp Tư về kỹ xảo nhóm lửa.
Phôi sắt được nung đỏ. Càn Kình dùng kìm sắt kẹp phôi sắt đặt lên trên đe sắt. Trong nháy mắt, hắn lập tức cầm hai cái búa sắt lớn đặt ở bên cạnh lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tiểu tử này thực sự cần hai cái búa?
Hai cánh tay Lỗ Tạp Tư khoanh trước ngực cười càng đắc ý hơn. Thiếu niên quả nhiên thiếu kiên nhẫn. Mình chẳng qua chỉ biểu hiện một chút kỹ xảo ưu nhã, hắn lại cũng muốn dùng động tác rèn sắt để chiến thắng sao?
Keng!
Búa sắt đầu tiên đập vào phôi sắt được nung đỏ, phát ra tiếng động khiến người khác phải chấn động. Nụ cười trên mặt Lỗ Tạp Tư cùng một đó chợt cứng lại.
Phôi sắt đã được đánh, nhưng bởi vì không có kìm sắt khống chế, bỗng nhiên nhảy ra khỏi đe sắt bay lên trên không trung. Chiếc búa thứ hai của Càn Kình đã đánh tới.
Keng!
Một tiếng va chạm vừa rồi, còn không đợi mọi người có cơ hội thở dốc, búa trong tay Càn Kình giống nhau bão táp, nhanh chóng rơi xuống mặt trên của phôi sắt.
Nếu như nói cây búa của Lỗ Tạp Tư đập lên trên phôi sắt không tính là thành thạo, nhưng vẫn miễn cưỡng đủ tư cách gọi là là múa linh động.
Như vậy, cây búa của Càn Kình chính là đang chiến đấu!