Đương nhiên.
Lôi Địch vẫy tay kéo La Thanh Thanh tới bên người, nói:
- Trách nhiệm của người thủ hộ thành thị là bảo vệ an toàn mỗi một nhân dân bản thành. La Thanh Thanh là người của Áo Khắc Lan thành ta, đương nhiên ta sẽ hoàn thành trách nhiệm người thủ hộ.
- Rất tốt.
Càn Kình cười bước vào trong sân, vươn cánh tay phải kéo Trảm Mã Đao ra khỏi đấu giới trước mặt mọi người.
- Nếu các ngươi định cướp trắng trợn và còn nói việc trong gia tộc gì đó thì hôm nay các ngươi đừng hòng có một người sống sót rời khỏi!
Đấu giới! Lý Tranh ngây ra. Tiểu tử này có đấu giới? Lại còn dám lộ đấu giới của mình trước mặt mọi người? Hắn không biết rằng dù giết người khác không lấy được đấu giới nhưng truyền tin ra rất có thể sẽ xuất hiện cường giả bắt giữ hắn, buộc hắn luôn theo bên cạnh làm kho di động sao?
Hai cổ tay Cổ Nguyệt Gia Anh lật lại, Song Nguyệt Đao lộ ra thân đao lạnh băng từ ống tay áo rộng lớn, đấu khí dao động khiến đấu binh phát ra tiếng ngâm.
- Ngươi...
Khải Cách Lạp Lý trợn to mắt tam giác nói:
- Ngươi muốn làm cái gì? Đây là chuyện của Pháp Khắc Nhĩ và gia tộc phụ thuộc La gia...
Khuôn mặt Cổ Nguyệt Gia Anh bình tĩnh không có chút cảm xúc, mắt lóe tia dịu dàng nhìn Càn Kình.
- Ta là thê tử của Càn Kình.
Thanh âm bình thản nghe vào tai mọi người như sét giữa trời xanh. Não mọi người ù vang, ngây ngốc. Nữ nhân cường đại xinh đẹp như vậy lại là thê tử của Càn Kình? Nàng luôn yêu cầu chờ đợi hóa ra không phải chờ Lôi Địch mà là đợi Càn Kình.
Cổ Nguyệt Gia Anh luôn nhịn, lực lượng của một người chỉ có hạn, lỡ như xung đột thì khó bảo đảm an toàn cho La Thanh Thanh. Bây giờ Càn Kình trở về, còn mang theo Chiến Sĩ huyết mạch trợ giúp thế là Cổ Nguyệt Gia Anh không nhịn nữa.
- Các ngươi muốn làm cái gì?
Giọng Khải Cách Lạp Lý cao vút thích hợp tông hét chói tai:
- Chúng ta không tuyên chiến hay yêu cầu quyết đấu, các ngươi làm như vậy là trái với pháp luật hoàng triều!
- Đúng vậy. Là trái pháp luật.
Nụ cười của Càn Kình chỉ còn lạnh băng:
- Không lẽ ta sẽ chờ các ngươi lợi dụng pháp luật cướp tài sản La gia sao? Người hại La gia thì cần gì nói pháp luật với các ngươi? Mới rồi ta cho các ngươi cơ hội rời đi nhưng các ngươi từ bỏ. Bây giờ vì người nhà của ta sau này sống không bị các ngươi uy hiếp, coi như có một ngày ta sẽ vì chuyện hôm nay bị đưa lên đoạn đầu đài thì lão tử quyết chơi mẻ lớn!
Lý Quân Thổ bị ánh mắt lạnh băng của Càn Kình quét qua, chân mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ dưới đất. Thật sự muốn giết người!
- Bất Nhị, ba ngươi canh cửa cho ta, không để ai chạy đi là được.
Càn Kình đảo ngược trường đao nhắm vào mọi người trong sân, nói:
- Chuyện phạm pháp để một mình ta làm là được!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một khối đá lát trong sân chợt nổ tung. Huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ mạnh mẽ hùng hồn mở ra, một cánh đen không hoàn chỉnh giang rộng như muốn bao phủ sân trong cánh chim nho nhỏ.
Hàng Ma cửu chiến! Huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ Ma tộc! Thiết Khắc lộ ra mặt thật Ma tộc, đá lót dưới chân bị lực lượng mạnh mẽ nổ tung. Thiết Khắc biến thành bóng đen ma sát không khí phát ra tiếng gió rít chói tai, năm ngón mở ra chộp hướng Lý Tranh.
Ma tộc! Ma tộc! Ma tộc! Lý Tranh giật nảy mình. Càn Kình mang về một Ma tộc, còn là huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ có ngoại hình nhân loại, một trong ba Ma võ sĩ huyết mạch chung cực!
Lôi Địch khẽ run, khóe môi giật giật nhìn Càn Kình, hốc mắt nóng lên. Tiểu tử, tại sao ngươi cũng đi con đường này? Tìm một Ma tộc làm đồng bạn, ngươi có biết con đường này gian nan cỡ nào không?
Càn Kình chưa dứt lời thì năm ngón tay Thiết Khắc đã tới gần mặt Lý Tranh. Đấu khí chưởng lực lạnh lẽo cắt gò má Lý Tranh, cảm giác đau nhức đánh thức gã khỏi ngạc nhiên. Đấu khí Hàng Ma cửu chiến vội bùng nổ lùi ra sau.
Cùng lúc đó, Đoạn Phong Bất Nhị vác Bất Nhị thương, tốc độ chỉ thua Thiết Khắc vọt hướng Pháp Bỉ Nặc.
Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Lão tử đứng một bên nhìn ngươi giết người thì còn gọi là chiến hữu cái quái gì?
Cán thương rung lên chấn không khí ngăn cản vạch từng vòng khí lưu mắt thường trông thấy trên không trung, trường thương như long truy tinh phá nhật.
Pháp Bỉ Nặc nhìn mũi thương, tim đập nhanh. Đấu khí Hàng Ma cửu chiến liên tục bùng nổ, gậy sắtthất giai hất xép lên ngăn cán thương. Hai vũ khí hạng nặng va chạm, hỏa hoa bắn tung tóe, tiếng va chạm im loại chói tai nhanh chóng tán ra. Đoạn Phong Bất Nhị lùi ra sau nửa bước, vai run run nương đấu khí ngửa đầu hú dài, trường thương lại đâm ra.
Khoảnh khắc bốn người đánh nhau, Phần Đồ Cuồng Ca mở toàn bộ đấu khí im lặng xông lên chiến đoàn, một chưởng đập bể đầu Chiến Sĩ cửu giai.
Càn Kình lộ ra đấu giới, Thiết Khắc lộ ra chân thân vậy là chỉ có triệt để diệt khẩu! Không chừa một tên!
Mắt Phần Đồ Cuồng Ca không chút cảm xúc, tố chất Chiến Sĩ ưu tú được gia đình quân sự bồi dưỡng giờ khắc này toàn bộ chuyển biến thành năng lực hiệu suất cao như sát thủ.
Khải Cách Lạp Lý vội vàng thụt lùi:
- La La Uy Lợi pháp sư...
- Gia chủ đừng kinh...
- Phụt.
Môi La La Uy Lợi pháp sư mấp máy nhưng không thể phát ra thanh âm, dây thanh bị đâm thủng một lỗ trong suốt, máu tuôn ào ào. Phi đao mỏng bằng vảy cá cắm phập vào vách tường sau lưng La La Uy Lợi pháp sư nhẹ lắc lư, nếu không phải thanh đao dính máu thì khó thể phát hiện ra phi đao gần như trong suốt.
Mặt Càn Kình âm trầm cầm Trảm Mã Đao, nhìn Ma Pháp Sư cổ họng phun máu bên cạnh Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp, chậm rãi đi tới trước. Ma Pháp Sư biết rõ sắp chiến đấu sinh tử nhưng không phát động thuẫn ma pháp từ quyển trục, quá ngu ngốc.
- Ngươi... Ngươi...
Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp nhìn Càn Kình, người run cầm cập.
- Càn... Càn Kình... Chúng ta có thể bàn bất cứ chuyện gì. Khải Cách Lạp Lý, là Khải Cách Lạp Lý tìm ta, nói cùng nhau chia gia tộc phụ thuộc sớm bị gia tộc chúng ta quên.
- Không phải ta!
Khải Cách Lạp Lý liên tục lắc đầu hét lên, duỗi ngón tay chỉ vào Lý Quân Thổ xụi lơ dưới đất, nói:
- Là hắn! Hắn không muốn La Thanh Thanh làm phó hội trưởng thương hộiÁo Khắc Lan thành thị, mọi chuyện đều do hắn...
- Nói chuyện? Bây giờ?
Càn Kình giơ tay lên, Trảm Mã Đao để lại vệt sáng trên không trung. Thân thể Pháp Khắc Nhĩ Duy Duy Nặc Tháp bị chém thành hai nửa.
- Nếu không phải ta đủ mạnh thì các ngươi chịu nói chuyện với ta không? Chẳng phải vừa rồi tỏ rõ muốn cướp trắng trợn sao?
Rầm bịch!
Thân thể Phục Ma nhất chiến cũng bị Trảm Mã Đao chém thành hai khúc nặng nề té xuống đất phát ra thanh âm trầm đục như búa gõ vào ngực Lý Quân Thổ.
Càn Kình giơ Trảm Mã Đao lưỡi đao nhỏ máu nhìn Lý Quân Thổ:
- Muốn sống hay chết?
- Muốn sống, muốn sống...
Lý Quân Thổ nhìn chuyện xảy ra trước mắt, gã biết Càn Kình làm ra chuyện gần như tạo phản thì nói được sẽ làm được. Lý Quân Thổ gật đầu như gà mổ thóc.
- Trong đại sảnh có giấy bút, viết một phần văn thư nhường hội trưởng thương hội Áo Khắc Lan cho Thanh Thanh.