Lôi Quang Minh lầm bầm:
- Lôi gia sắp thành lịch sử . . .
- Đại thúc.
Càn Kình đi hướng Mộc Quy Vô Tâm, nói:
- Lôi gia không thể giữ lại.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc bước tới trước nhìn Càn Kình, giơ ngón trỏ tay phải lên nói:
- Một hồn binh thích hợp với ta.
- Có thể.
Càn Kình gật đầu, nói:
- Nhưng trước mắt xác suất rèn thành công của ta hơi thấp, cần chờ một lúc nữa.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc hưng phấn gật đầu. Có hồn binh, rốt cuộc có thể nhập thánh! Tuy còn cần chờ một đoạn thời gian nhưng Càn Kình đã hứa rồi.
- Ta nói này Càn Kình . . .
Mắt to của Mộc Quy Vô Tâm xoay tròn như cô nương e thẹn lần coi mắt, không ngừng liếc trộm hồn binh rìu chiến đặt trên mặt đất gần đó.
Càn Kình khẽ thở dài:
- Sẽ cho đại thúc . . .
* * *
Mộc Quy Vô Tâm không nhúc nhích, vẫn nhìn hồn binh kia.
- Ài . . .
Càn Kình phẩy cánh tay đau đớn, nói:
- Ta làm chủ tặng cho đại thúc, trước tiên đem đi đi.
Mười ngón tay Mộc Quy Vô Tâm giao nhau đặt trước người, nhăn nhó không chịu nhúc nhích, vẫn liếc hồn binh.
- Không lẽ đại thúc muốn ta tẩy phong giúp ngay bây giờ?
- Cái này . . .
Mộc Quy Vô Tâm ngại ngùng nói:
- Nếu ngươi có rảnh thì bây giờ càng tốt . . .
- Bây giờ?
Càn Kình cúi đầu nhìn cánh tay trái bị gãy gần như vặn vẹo, cánh tay phải gãy xương nhúc nhích một cái là đau nhói, đưa tay tới trước mặt Mộc Quy Vô Tâm.
- Cái kia . . .
Da mặt Mộc Quy Vô Tâm vốn dày nay đỏ lên, bàn tay to lúng túng gãi đầu, nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Qua mấy ngày, qua mấy ngày . . . Thật ra ta không gấp . . .
Càn Kình thở dài. Bình thường tuy bề ngoài Mộc Quy Vô Tâm đại thúc thô kệch nhưng lòng rất cẩn thận, hôm nay sốt ruột sơ sẩy như vậy có thể thấy nhập thánh khó khăn và hấp dẫn với Chiến Sĩ bình thường cỡ nào.
Mắt thành chủ Lý Đức Ước Khắc lúc thì nhìn rìu chiến hồn binh lúc lại liếc Mộc Quy Vô Tâm. Nhiều năm qua thành chủ Lý Đức Ước Khắc luôn không để Hồng Lưu Chiến Bảo và Hồng Lưu Chiến Bảo của Mộc Quy Vô Tâm vào mắt nhưng hôm nay lần đầu tiên gã hâm mộ, ghen tỵ Mộc Quy Vô Tâm tận đáy lòng, lần đầu tiên có suy nghĩ muốn đổi thân phận với Mộc Quy Vô Tâm.
Thành chủ thì sao? Thủ lĩnh thế lực lớn nhất Vĩnh Lưu thành lại như thế nào? Tất cả trước nhập thánh đều là rác rưởi, không có chút giá trị!
Nhập thánh tựa như cánh cửa to lớn nhiều năm qua ngăn cản con đường đi thông nhập thánh của Chiến Sĩ bình thường, nay bị cường giả này đánh mở cấm chế.
Giá trị của hắn có lẽ không là gì trong mắt Chiến Sĩ huyết mạch, nhưng với Chiến Sĩ bình thường, đặt biệt là Chiến Sĩ bình thường luyện đấu hồn đến độ cao nhất định thì Càn Kình như thần Tinh Thần trong truyền thuyết.
Hâm mộ! Thành chủ Lý Đức Ước Khắc hâm mộ muốn rớt tòng mắt. Tên mập xấu Mộc Quy Vô Tâm có khả năng nhập thánh trước mắt ta.
- Ai sắp chết? Lão già Vân Tinh Huy Thăng sắp không được? Khiến thành chủ đại nhân phái người đi mời, không biết thời gian của lão tử quý giá sao? Ta còn bận nghiên cứu lĩnh vực dược tề cực kỳ cao thâm. Cao thâm, các ngươi hiểu không? Nếu để ta biết là người không có sức nặng gì thì lão tử trực tiếp độc chết hắn! Dám lãng phí thời gian của lão tử!
Bên ngoài viện phế tích truyền đến tiếng càm ràm nóng nảy vượt qua bức tường chui vào tai mọi người. Một tên mập cao chưa đến một thước bảy, nặng hai trăm cân, da trắng như trứng gà bóc, mặc trường bào vải thô màu xám, vẻ mặt khó chịu bước vào sân.
Lý Lực Thác Đặc cười khổ đi theo, lòng thầm nói đây cũng là thủ lĩnh một đại thế lực Vĩnh Lưu thành, địa vị ngang ngửa với hội trưởng Vân Tinh Huy Thăng nhưng sao tính cách thô bạo, dã man quá? Không giống Vân Tinh đại nhân luôn toát ra phong độ bề trên.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc thu lại vẻ mặt hâm mộ, mỉm cười đi hướng lão nhân mập. Chiến Sĩ không thích đắc tội hai thế lực, đó là Dược sư và thợ rèn, đặc biệt là thợ rèn, Dược sư có trình độ cực cao càng là không thể tùy tiện đắc tội.
- Tư Lạc Ngân hội trưởng.
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc bước tới mỉm cười chào hỏi:
- Mấy ngày không gặp, nghe nói người đang nghiên cứu dược tề rất cao thâm, vốn không nên quấy rầy người nhưng lần này thật sự không có cách nào. Người được tôn là diệu thủ kéo người từ vòng tay Tinh Thần trở về thế gian của bản thành.
Vẻ mặt Tư Lạc Ngân bớt nóng nảy, khóe môi cong lên nụ cười hưởng thụ, lòng bớt khó chịu. Nguyên Vĩnh Lưu thành có bao nhiêu người có thể nghe thành chủ đại nhân tâng bốc như vậy? Sướng!
- Nghiên cứu chút dược thủy, chút dược thủ.
Tư Lạc Ngân thu lại vẻ hưởng thụ, ánh mắt mê ly nhìn lên trời, tay vuốt mái tóc vàng hơi rối.
Tư Lạc Ngân nói:
- Môn dược tề sâu rộng như biển cả, ta chỉ là một giọt nước trong đó.
Càn Kình kiềm không được bật cười. Tư Lạc Ngân chỉ muốn làm bộ làm tịch cảm thán, nhìn vẻ mặt lão là biết khí thế đệ nhất Dược sư Chân Sách hoàng triều.
- Ai đang cười?
Ánh mắt Tư Lạc Ngân không còn mê ly, đáy mắt lóe tia tàn nhẫn. Lão đang say mê tình cảm Dược sư thế mà trên đời có người dám cười nhạo?
- Là ngươi đang cười?
Tư Lạc Ngân híp mắt trừng Càn Kình, nói:
- Bị thương nặng như vậy mà còn cười?
Tư Lạc Ngân thật khó hiểu, khi Chiến Sĩ thấy Dược sư sẽ biểu hiện giống như thành chủ Lý Đức Ước Khắc, tại sao tiểu tử này . . .
- Thôi, ngươi bị thương nặng như vậy ta không so đo vấn đề này với ngươi.
Tư Lạc Ngân phất tay như xua buồn bực đi, tới gần Càn Kình, đánh giá kỹ càng.
- Cánh tay trái gãy xương đến nước này? Lại còn tay phải . . . Trong người . . . Ngươi không chết cũng không ngất? Thật bất ngờ.
Chết? Ngất? Khóe môi Càn Kình giật giật, đau thì thật là đau nhưng không đến nỗi đau ngất xỉu đi? So với Hỏa Sơn dược tề kiểu mới của Âu Lạp Lạp lão sư thì chút đau đớn này không là vấn đề lớn.
Tư Lạc Ngân ngạc nhiên nhìn Càn Kình. Trong Chiến Sĩ đa số là người rắn rỏi, Tư Lạc Ngân biết rõ điều này, nhưng bị thương cực nặng còn có thể đứng, không rên tiếng nào, không lẽ cảm giác đau của tiểu tử này có vấn đề?
Càn Kình hít hà vài lần, nhíu mày suy tư vài giây rồi nói:
- Hội trưởng đại nhân . . . Ta có mấy câu muốn nói nhưng không biết có nên nói không?
Tư Lạc Ngân nhướng mày, muốn nói gì? Không lẽ hỏi ta bao lâu mới chữa lành?
- Nếu ngươi hỏi ta bao lâu trị lành cho ngươi thì ta nói thật, bị thương nặng đến vậy cần ít nhất hai tháng.
Hai tháng!
Thành chủ Lý Đức Ước Khắc tặc lưỡi. Không uổng là hội trưởng Công Hội Dược Tề Vĩnh Lưu thành, bị thương nặng như vậy mà chỉ cần hai tháng là lành?
- Ta không phải muốn hỏi cái này.
Càn Kình cười khổ nói:
- Ta muốn hỏi người bỏ Khổ Sài thảo, mật rắn Song Đầu xà, Thiết Hạnh ba mươi năm, Kiên Táo quả bảy năm chín một lần, mắt cá Quy Mục ngư . . . Người bỏ mấy thứ này vô chung làm cái gì?