Sất Trá Phong Vân

Chương 947: Chương 947: Cửu lão liên thủ, tập kích mạnh nhất (hạ)




Cổ tay của hắn vừa chuyển, không ngờ trong trường kiếm lại xuất hiện một thanh trường kiếm nhỏ hơn!

Trong kiếm có kiếm!

Lợi kiếm dài nhỏ giống như một con rắn điện, chuyển hướng lao về phía hầu kết của Càn Kình!

Hắn biết, lúc này mới là một kiếm sát thủ của mình. Nếu như một kiếm vừa rồi không thể giết người, đối thủ từ trong thời gian ngàn năm lưu chuyển thoát ra được, tinh thần cũng sẽ bị tiêu hao thật lớn, tuyệt đối không có khả năng né tránh được kiếm kinh diễm thứ hai này.

- Ngươi chỉ có một lần cơ hội.

Âm thanh của Càn Kình vọng tới giống như lời căn dặn của vị thần từ thời đại hồng hoang. Dưới đầu ngón tay điểm xuống, thân kiếm vỡ nát từng tấc. Vô số mảnh kiếm nát hóa thành trận mưa xối xả, bắn nhanh về phía gò má của Duy Nặc Tạp.

Từng trải qua nhiều lần rèn kiếm, nhận thức của Càn Kình đối với vũ khí đã đạt tới một mức độ người thường không cách nào tưởng tượng nổi. Một kiếm đâm tới nhanh như vậy, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ nhược điểm của kiếm là gì. Hắn cũng biết được thanh vũ khí này rốt cuộc là cái gì.

Người khác sẽ kinh ngạc khi thấy trong kiếm có kiếm. Nhưng đối với Càn Kình mà nói, chỉ có thể cảm thán kiếm trong kiếm này làm không cẩn thận, quá thô thiển.

Đây là…

Trong đôi mắt dài hẹp của Duy Nặc Tạp phóng ra sự kinh ngạc. Thân kiếm bị điểm nát sao? Phát sau lại đến trước? Trường kiếm không đợi đâm trúng Càn Kình, đầu mình đã biến thành quả hồng nát!

Tay vung kiếm, trong mắt Duy Nặc Tạp đều là những mảnh kiếm nhỏ bắn nhanh tới. Nhưng hắn lại không nhúc nhích, nghênh đón chúng mà không làm bất kỳ hành động tránh né nào. Hắn muốn dùng cái chết của mình tranh thủ cho bạn đồng hành một cơ hội tấn công. Dù chỉ trong chớp mắt, hắn cũng muốn giết chết Càn Kình! Quái thai này cản trở trên con đường Chiến Đường trở thành tông giáo!

Trường kiếm rời khỏi sự khống chế của Duy Nặc Tạp, trở nên mau lẹ khác thường. Nó hóa thân thành một tia chớp trong không trung tập kích về phía cổ họng của Càn Kình.

A?

Ánh mắt Càn Kính thấy thân kiếm liền lộ ra một sự nghi ngờ. Hắn giơ ngón trỏ cùng ngón giữa ra, xoay người lại kẹp một cái lấy trường kiếm.

Phụt!

Trong nháy mắt đầu Duy Nặc Tạp đã bị xuyên thủng, nhưng thân thể hắn vẫn vọt tới trước công kích. Người tuy rằng đã chết, nhưng quán tính và ý chí vẫn còn. Ý chí tấn công và chém giết Càn Kình vẫn còn! Có thể nhiễu loạn một chút, thì nhiễu loạn một chút!

Đây là ý chí quyết chiến, không kê tới sống chết của một cường giả có đấu hồn một trăm ba mươi năm! Là một sự thể hiện hoàn mỹ mà rất nhiều chiến sĩ đạt tới cấp bậc Đấu Hồn không cách nào sánh được.

Càn Kình kẹp lấy trường kiếm, đồng thời tám chiến sĩ đầy kinh nghiệm từng trải khác đã công kích đến bên cạnh người. Giờ phút này Trảm Mã Đao bỗng nhiên phóng ra!

Trảm Mã Đao quay xung quanh tay Càn Kính phát ra ánh sáng chói mắt. Từng đạo khí lưu kinh người hợp lại với nhau, giống một đóa hoa sen nở rộ!

Chỉ có điều, tâm của đó hoa sen này dường như có một con bọ ngựa cực lớn đang đứng! Nó tức giận đứng trên cánh hoa, vung liêm đao trong tay, thu những con ong mật và bướm muốn đến tâm của đóa hoa sen hút đi mật hoa.

Ba đường máu phun lên cao hơn một trượng từ cổ họng của ba lão già khác nhau. Đầu của bọn họ cũng theo máu bắn vào trong không trung.

- Phong Vân Kim Thân! Mở cho ta!

Tiếng rít gào của Càn Kình hòa lẫn với tiếng thân thể bị chưởng kích, quyền đá đánh trúng!

Đắc thủ!

Năm vị lão nhân cảm giác được một đòn nặng nề của mình đã đánh trúng người Càn Kính. Trong lòng bọn họ chấn động, mừng như điên. Trong phút chốc, đấu kỹ từng người bạo phát. Bọn họ hoàn toàn không giữ lại, đánh phía thân thể Càn Kính.

Giờ phút này, tinh thần năm lão nhân có cảm giác trầm tĩnh trở lại. Bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng phải làm. Bọn họ đã phải trả cái giá quá lớn, tổn thất mất bốn bạn đồng hành mới hoàn thành được. Người trẻ tuổi này thực sự quá cường đại!

- Đánh lén sao?

- Muốn chết!

Lời nói của Đoạn Phong Bất Nhị và Phần Đồ Cuồng Ca đồng thời vang lên. Tay của hai người lần lượt đặt ở trên đầu một lão già.

Bàn tay đấu khí Đại Chân Kim trực tiếp bóp nát đầu một lão nhân. Lực cắn nuốt trong bàn tay Đoạn Phong Bất Nhị càng khiến lão nhân rất nhanh biến thành thi thể.

Thật sự đánh vào trên người Càn Kính, cuối cùng chỉ còn lại có ba lão già!

Chín chiến sĩ với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, khoảng một trăm ba mươi tuổi. Chiến Đường thật sự quá lớn, tài phú không cách nào sử dụng tiền tài để hình dung. Nhưng trong nháy mắt, đã có sáu lão chiến sĩ chết cuối cùng mới thật sự đánh trúng Càn Kình!

Trong lòng Ba lão nhân không buồn không vui, trong đầu chỉ có một ý nghĩ hoàn thành nhiệm vụ. Bọn họ sống quá lâu, đã sớm thật sự nhìn thấu sinh tử, chỉ cần Chiến Đường có thể hoàn thành chuyển hình, cái gì cũng đáng giá.

Đấu ấn Bạo Toái! Thiêu đốt Đấu Hồn! Đánh cược tất cả, đạt được uy lực một đòn bán thánh liều mạng, để giết chết Càn Kình!

Ầm!

Thân thể Càn Kính nổ nát ở trước mắt ba người!

Thành công rồi sao?

Trong lòng ba lão nhân thầm vui vẻ. Nhưng đột nhiên bọn họ cảm thấy da đầu chợt tê dại. Một đòn này... bắn trúng...

- Cái này gọi là Tố Thiên Quân.

Giọng nói lạnh lẽo như băng của Càn Kình vang lên ở phía sau ba người:

- Các ngươi hẳn phải cảm thấy mình may mắn. Đây là đấu kỹ ta vừa học được.

Dưới tình huống đấu khí chỉ có thể ngưng tụ ra một hình thể, nhưng lại không tính là quá thuần thục, sử dụng ở chỗ này như vậy cũng đã đủ rồi!

Toàn bộ đấu khí trong thân thể vừa vỡ nát, một lão chiến sĩ lại lao về phía thân thể Càn Kính. Trảm Mã Đao xuyên qua thân thể một lão chiến sĩ, khiến hắn bay lên thật cao, không tiếp tục chém xuống phía dưới nữa.

Không cần phải... tiếp tục giết người! Hai người kia thiêu đốt Đấu Hồn, đấu ấn nổ nát, đã không còn có thể sống được nữa.

Càn Kình nhìn về phía mặt đất cách đó không xa:

- Ngươi cũng nên đi ra đi. Các ngươi tới mười người, chỉ có chín người động thủ.

- Đặc sắc, thực sự đặc sắc. Đây là thực lực của Càn Kình trong lời đồn đại sao?

Trong mặt đất lại có một lão già đứng lên. Tóc của hắn màu xám trắng, tuổi tác cũng tương tự với những người tới ám sát khác. Điều duy nhất khác chính là trên người hắn không có sát khí. Từ khi vừa mới bắt đầu đến khi kết thúc hắn vẫn hết sức bình tĩnh. Chỉ có điều trong đôi mắt hắn vẫn lộ ra một sự đau thương.

Cho dù ý kiến khác nhau, nhưng vẫn là bạn đồng hành.

Lữ Thường đã sống nhiều năm như vậy, hiện tại số bạn đồng hành còn dư lại đã không nhiều nữa. Thoáng cái đã chết chín người. Hắn thực sự không có cách nào cao hứng nổi trước cảnh tượng như vậy.

- Chiến Đường còn có thể phát động tập kích đối với ta sao?

Lữ Thường nghe được vấn đề Càn Kình vừa hỏi, hắn cười ảm đạm. Chiến Đường quả thực có không ít chiến sĩ Đấu Hồn đỉnh phong. Nhưng ý chí chiến sĩ của bọn họ lại kém xa so với chín cường giả vừa bị giết chết. Sợ rằng Bá Đồ cũng không thể tìm ra được một đội ngũ nào khác có khả năng ám sát được đội ngũ của Càn Kình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.