Sất Trá Phong Vân

Chương 721: Chương 721: Đại thu hoạch (hạ)




Dù không thể lấy ra, sử dụng nó luyện tập rèn vũ khí, minh văn trong Vô Tận thế giới là không thành vấn đề.

Mộc Nột Thiên Sách hơi nghi ngờ đặt câu hỏi:

- Ngươi . . . Khẳng định?

Càn Kình gật đầu. Cái này có vấn đề gì? Thứ như ma thú Đằng Hỏa Liệt Điểu Càn Kình từng thấy một, hai con trong Tây sơn. Càn Kình phân biệt được ma hạch ma thú Đằng Hỏa Liệt Điểu hoàn chỉnh hay không.

- Ừm!

Càn Kình lại gật mạnh đầu. Chỉ cần không là ma hạch của ma thú cao đẳng gì đó còn lại có ma thú nào Càn Kình chưa từng gặp? Điểm ý của các ma thú ở đâu, khi chiến đấu dễ xuất hiện sơ hở gì, thói quen chiến đấu là gì Càn Kình nắm rõ trong lòng bàn tay.

Dị hơi không cam lòng, gã ném ra hai vật phẩm đắt giá thế mà không khiến Càn Kình ngạc nhiên chút nào, cái này tổn thương tôn nghiêm, vinh diệu của thủ lĩnh đoàn mã tặc thứ hai tái ngoại.

Liều mạng với ngươi! Ta không tin! Dị nhìn Càn Kình chằm chằm. Từ lúc gặp thanh niên này Dị luôn rơi vào thế yếu, dù có trở thành cái bóng của hắn thì gã cần nghĩ cách khiến hắn giật mình một, nếu không thì có làm cái bóng cũng không cam lòng.

Một khối đấu tinh thập giai.

Càn Kình nhấc mí mắt. Tại Cổ Hoang Sa Hải Càn Kình có cầm được một khối và lớn hơn cái đấu tinh này một chút, tìm được một đấu tinh mạch khoáng cỡ nhỏ sở hữu nhiều đấu tinh cho tới giờ còn cưha sử dụng hết.

Thất Thải Chân Hồng Thiết, có thể làm tài liệu hồn binh.

Càn Kình vỗ kim loại, không biểu thị gì nhiều. Muốn rèn hồn binh cần nhiều loại tài liệu khác nhau, nếu được một loại đã hưng phấn thì chưa gom xong chắc giật mình chết.

Thái độ vẫn như vậy? Dị rất tổn thương, bị tổn thương nặng. Mấy thứ này dù là Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhìn thấy cũng không thể bình tĩnh.

Liều! Các loại tài liệu kim loại không ngừng đổ ra từ đấu giới. Ma pháp tinh thạch, đấu tinh đấu thạch, những cục đá kỳ dị rơi xuống trước mặt Càn Kình.

Vẻ mặt Càn Kình luôn bình tĩnh khi thấy ngày càng nhiều tài liệu thì dần trầm trọng. Những tài liệu này . . . Những tài liệu này . . . Nếu cộng với mớ tài liệu mấy ngày trước Càn Kình cướp được . . . Không sai! Đủ rồi! Thật sự đủ làm một vật phẩm đặc biệt.

Không chỉ có thể làm một cái, nếu kích cỡ nhỏ thì . . . Càn Kình phát hiện số tài liệu này có thể làm mười vật giống nhau: Đài khống chế trọng lực!

Trong Vô Tận thế giới, Phù Văn lão sư A Khắc Nạp Thập từng chế tạo đài khống chế trọng lực, chẳng qua cái kia cực kỳ lớn còn thứ Càn Kình cần làm nhỏ hơn.

Mới trước đó trong Vô Tận thế giới, tuy huấn luyện ở chỗ Bố Lai Khắc đại thúc rất mệt nhưng nhận được ích lợi hơn xa Càn Kình tưởng tượng. Đấu khí trong người trưởng thành nhanh hơn trước nhiều.

Gom đủ tài liệu làm một ma đạo khí đài khống chế trọng lực vốn là nguyện vọng và suy nghĩ cá nhân Càn Kình, hắn cho rằng cần quay về Vĩnh Lưu thành, thông qua các đại thế lực gố gắng mua tài liệu cần thiết từ chỗ thương nhân mới hoàn thành được.

Không ngờ! Càn Kình thật sự không ngờ khi hắn đánh cướp bản bộ mấy đoàn mã tặc cộng với kho báu thủ lĩnh đoàn mã tặc thứ hai tái ngoại thế là đủ số.

Làm một đài khống chế trọng lực? Càn Kình lắc đầu. Làm nhiều mấy cái hơi nhỏ thì hơn. Tuy đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc còn ở trong Cổ Hoang Sa Hải nhưng sẽ có một ngày đến tìm Càn Kình.

- Làm thêm mấy cái đi!

Càn Kình nghiêm túc gật gù. Trong chuyến đi Càn gia nếu không có đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc hỗ tợ, nếu không nhờ bọn họ mấy phen liều mạng ngăn cản trong Cổ Hoang Sa Hải thì dù Càn Kình có ba cái mạng cũng bị ma thú, đám người Càn gia giết chết.

Trái tim căng thẳng của Dị vào lúc này thả lỏng. Khi Dị không ngừng tuôn tài liệu ra thì Dị đã bị tài liệu quý làm giật mình. Không sai! Nhất định là như vậy! Cho nên hắn mới có biểu tình thận trọng.

Càn Kình ngẩng đầu phát hiện Dị cười đắc ý, hỏi:

- Có chuyện gì?

- Ha ha ha ha ha ha!

Dị cười tự đắc nói:

- Bị của quý của ta hù sợ rồi đúng không?

- Không.

- Không có? Không có khả năng!

Dị cao giọng quát:

- Mới rồi biểu tình của ngươi cực kỳ nghiêm trọng . . .

- Nghiêm trọng là vì ta bạn suy nghĩ.

Càn Kình chỉ tài liệu nằm dưới đất, nói:

- Sử dụng chúng nó chế tạo ra một ma đạo khí . . . Không, nên nói là mấy ma đạo khí . . .

Tầm!

Dị cầm một kim loại quý giá trượt tay làm nó rớt xuống đất, ánh mắt giật mình nhìn Càn Kình trân trân. Chế tạo ma đạo khí?

Minh Văn Sư!

- Còn nữa không?

Càn Kình nhặt hết tài liệu lên bỏ vào đấu giới của mình, tiếp tục bảo:

- Ngươi giữ chúng cũng không ích gì, cho ta hết đi.

Dị ngơ ngác nhìn Càn Kình. Trời sinh tiểu tử này có tính cách mã tặc sao? Cướp sạch hết? Thôi, làm cái bóng của hắn sau này còn cần nhờ vào Càn Kình để nhập thánh, đưa hết cho rồi, sau này cũng không cần dùng nhiều.

- Những dược . . .

Càn Kình nhìn Dị cực kỳ cẩn thận ôm dược tề ra khỏi đấu giới, nhíu mày nói:

- Những tài liệu chưa chế tạo ra dược tề thì cho ta, còn đã là thành phẩm thì ngươi giữ lại đi.

Giữ lại? Dị hơi bất ngờ. Những dược tề đã thành phẩm có giá trị không thua gì mớ kim loại trước đó, ở một mức độ nào đó thì dược tề càng đáng giá hơn.

Chiến Sĩ không có trang bị vẫn chiến đấu được nhưng khi bị thương phải sử dụng dược tề. Dược tề tốt chẳng những cứu mạng còn giảm bớt vết thương, sau khi thân thể bị thương sẽ cho hoàn toàn khỏe mạnh.

Bị thương nói cách khác là kẻ địch siêu lớn với Chiến Sĩ, bị thương quá nặng dù lành thì sẽ giữ lại vết thương ngầm khiến thực lực giảm thấp, cả đời không hồi phục được.

Dược tề tốt đối với Chiến Sĩ chính là thêm một mạng, bảo đảm tiền đồ suốt đời. Dược tề như vậy . . . Dị không thể hiểu tại sao Càn Kình từ bỏ, ngược lại muốn tài liệu dược tề. Không lẽ Càn Kình quen Dược Tề Đại Sư gì đó sao?

- Không đánh, không đánh! Ngươi học ở đâu ra đấu kỹ quái dị như vậy?

- Đừng đi theo lão tử, lão tử cũng không đánh với ngươi! Tên mập chết tiệt, tại sao mới một đêm ngươi biến mạnh quá vậy?

Thanh âm táo bạo chất chứa cực kỳ buồn bực từ xa nhanh chóng tới gần. Hai mã tặc từng đánh nhau với Càn Kình chạy như bay, thỉnh thoảng ngoái đầu quát sau lưng.

Đặc Giao Phi cười tủm tỉm đi theo hai mã tặc, thở hồng hộc chạy nhanh. Miệng Đặc Giao Phi không phát ra tiếng rống cằn nhằn mà đầy sung sướng.

- Đừng làm vậy, chơi một lần nữa đi! Chẳng phải bình thường chúng ta đều chơi như thế sao?

- Chơi cái đầu ngươi! Bà nội nó, trước kia bụng của ngươi không quái dị như vậy!

- Đúng vậy. Bụng gì kỳ quá! Trước kia là thịt mỡ vô dụng, cùng lắm tăng chút sức chịu đánh, vì sao hôm nay kỳ dị đến thế? Chẳng những biến cực mềm mà còn có thể hút quyền cước. Trước khi ta nghĩ ra cách phá giải sẽ không đánh nhau với ngươi!

- Chơi đi, chơi đi . . .

Đặc Giao Phi cười khờ chạy nhanh đuổi theo, thấy Càn Kình thì mắt sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.