- Yêu ta đi . . . Yêu ta nhiều vào . . .
Gian phòng nho nhỏ, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cứng ngắc phối hợp Càn Kình hoạt động, không ngừng rên rỉ:
- Yêu ta nhiều vào . . . Sâu chút nữa . . . Mạnh nữa . . . Đừng quan tâm ta . . . Mạnh hơn nữa . . .
Giường nhỏ kêu răng rắc như chịu không nổi áp lực sắp sập rồi lại cố gắng chống đỡ.
Một người một ma càng lúc càng quen thuộc nên làm như thế nào. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bò lên người Càn Kình, hai tay ấn bụng hắn, gáy ngọc đầy dấu hôn ngửa cao. Đôi cánh Đọa Lạc Thiên Sứ đen to giương ra sau lưng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy.
Ma võ sĩ huyết mạch chiến thân!
Giờ phút này, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy hóa thân huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ. Càn Kình cảm giác lực lượng kẹp chặt mình tăng gấp đôi, sung sướng khó tả lan tràn khắp người.
Càn Kình bản năng lật người đè Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, đôi cánh to bao phủ hai người. Ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ chỉ có thể chiếu vào cánh chim đen không ngừng mấp máy.
- Mạnh thêm đi . . . Càn Kình . . . Để lại mầm trong người ta đi . . . A . . .
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy rên rỉ, đôi chân thon dài kẹp chặt eo Càn Kình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giường gỗ ngừng kêu.
Càn Kình nhẹ vuốt mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, mắt xẹt qua hốc mắt trống rỗng, dịu giọng hỏi:
- Thật sự không cần ta tìm một con mắt cho nàng?
- Không.
Giọng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bướng bỉnh vang lên, nàng nhìn Càn Kình, nói:
- Bây giờ dù ngươi có móc mắt Thiết đẹp trai xuống trả lại cho ta thì ta cũng không cần.
Ngón tay Càn Kình vuốt mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy khẽ run, nàng trả lời làm hắn bất ngờ.
- Ta muốn ngươi vĩnh viễn nhớ ta, ta mất mắt là vì ngươi. Mắt nữ ma của ngươi bị ngươi tự tay móc!
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cầm tay Càn Kình đặt trên ngực mình, nói:
- Bóp nó được không?
Càn Kình cúi đầu khẽ cắn 'bánh bao', ngậm dái tai, khẽ hỏi:
- Thật sự muốn ở lại?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy khẽ run, dần mỉm cười nói:
- Không uổng là nam nhân của ta, đã đoán được.
Càn Kình khó hiểu hỏi:
- Nàng có biết ở lại là nguy hiểm không?
- Ta biết.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cố chấp nhìn Càn Kình, nói:
- Nhưng ta muốn ở lại! Lần này được đến Lộ Tây Pháp chi tâm truyền thừa, ta nghĩ ta có thể tranh giành ngôi vua kia. Ta không muốn từ bỏ cơ hội này, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ta nhất định trở thành nữ hoàng!
- Có lẽ . . .
Mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy chợt buồn, nói:
- Có lẽ khi ta trở thành nữ hoàng sẽ có cơ hội giải trừ chiến tranh hai bên. Ta không muốn gặp ngươi trên chiến trường nhân ma, nếu ta không thành nữ hoàng thì sẽ bị phái đi chiến trường nhân ma, khi đó dù ta có chạy trốn thì . . . Chân Sách hoàng triều sẽ chấp nhận ta sao?
- Có ta . . .
- Không . . .
Tay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy che môi Càn Kình, nói:
- Ta là nữ ma của ngươi nhưngk o muốn vướng chân ngươi. Lần trước theo ngươi về Chân Sách hoàng triều là mạo hiểm có mục đích, khi đó ta nghĩ nếu bị lộ thân phận thì kéo ngươi chôn cùng. Bây giờ . . .
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhẹ lắc đầu, tóc đen dài gợn sóng trên giường.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nói:
- Nếu ta theo ngươi trở về Chân Sách hoàng triều bị lộ thân phận thì ngươi sẽ làm sao?
- Ngươi sẽ cứu ta, liều mọi thứ cứu ta! Bởi vì ngươi là nam nhân của ta, chắc chắn ngươi sẽ làm như vậy.
Hai tay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy vòng qua cổ Càn Kình, nói:
- Nam nhân của ta ơi, ngươi có biết là ta yêu ngươi nhiều cỡ nào không? Ta không muốn khi đó ngươi vì ta mà đối kháng cả Chân Sách hoàng triều.
- Ta có thể tưởng tượng hình ảnh đó hoa lệ biết bao.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhắm mắt lại chìm trong ảo tưởng, nói:
- Nếu ta bị phát hiện thân phận, người ra tay sẽ chọn lúc ngươi không bên cạnh ta rồi phế bỏ thực lực của ta, trói ta ở trung ương quảng trường Thần đô, thiêu chết ta, còn ngươi . . .
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy mở to mắt khẽ hôn Càn Kình, nói:
- Nam nhân của ta, lúc đó ngươi chắc chắn sẽ mặc chiến bào, đơn độc giết vào trung ương quảng trường có tầng tầng hộ vệ, với tư thế anh hùng cái thế cứu ta. Dù máu nhuộm mặt đất, dù vô số đầu người rơi xuống thì ngươi sẽ tới cứu ta, bởi vì ngươi là nam nhân của ta, nam nhân duy nhất.
- Đó là cảnh tuợng mỗi nữ nhân, nữ ma đều nằm mơ.
Khóe môi Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cong lên nụ cười kiêu ngạo:
- Bất cứ phụ nữ nào thà chết cũng muốn thấy cảnh tượng đó. Ta từng hy vọng, từng ảo tượng như vậy nhưng . . .
- Ta không thể ích kỷ.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn Càn Kình, nói:
- Ta không thể khiến ngươi rơi vào nguy hiểm như thế. Ngươi phải trở thành anh hùng trong lòng dân chúng Chân Sách hoàng triều, ngươi cần giải cứu phụ thân của ngươi, giẫm Càn gia dưới chân. Chỉ đánh bại Càn Chiến Huyền là không đủ, ngươi cần đạp đổ Càn gia, dùng lực lượng toàn quốc gia, dân chúng hủy vinh diệu của bọn họ!
- Ngươi đừng nói gì hết, hãy nghe ta nói.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ôm siết Càn Kình, nói:
- Ta sẽ không theo ngươi trở về. Vào Chân Sách hoàng triều không an toàn với ta, ngươi không chỉ có một mình. Bên cạnh ngươi có một đám người, ta không thể khiến ngươi rơi vào hoàn cảnh như vậy.
- Ta, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy là nữ ma của ngươi, ta không phải hòn đá cản trở, ta muốn giúp đỡ ngươi! Nếu ba hoàng tử mất tích trở về? Yên tâm, ta có cách ứng đối. Đừng quên ta là Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, nữ hoàng tương lai!
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy hôn Càn Kình, nói:
- Lại yêu ta một lần được không? Nói cho Gia Anh tỷ tỷ lần đầu của ngươi bị ta lấy.
Càn Kình bình tĩnh nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy trong ngực mình, mang theo nữ ma quay về Chân Sách hoàng triều đúng là tràn ngập nguy hiểm, nhưng để nàng ở lại Ma tộc thì an toàn sao?
- Yên tâm đi, lần này ta được lợi từ Lộ Tây Pháp chi tâm, ta sẽ lợi dụng nó.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy như rắn nước quấn Càn Kình, nói:
- Đến đây, yêu ta thêm mấy lần đi, ta muốn sinh con cho ngươi.
Càn Kình im lặng hôn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Trước nay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không phụ thuộc vào tia, nàng không là bình hoa, nàng có mục tiêu và kiên trì của mình. Càn Kình có khuyên nhu gì thêm cũng vô dụng.
- Ta sẽ bảo vệ chính mình.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy rướn gáy ngọc, nhắm mắt hưởng thụ Càn Kình cày cấy.
- Chờ khi ngươi đến ta thì ta sẽ trở thành nữ hoàng cao quý, chờ ngươi đón ta . . .