Sất Trá Phong Vân

Chương 417: Chương 417: Đấu tâm thần kỳ




Đao ý vô hạn, phô thiên cái địa, nếu thực lực tiếp tục tăng trưởng thì một ngày nào đó sẽ rợp trời.

Đôi tay được bọc trong đấu khí sắc bén như chiến đao mang theo sắc bén, hai cánh tay liên tục chém bốn phương tám hướng.

Phân Kim Liên Trảm, huyết mạch Thiết Tí Đường Lang! Cưỡng ép thúc đẩy, máu chảy ra từ lỗ chân lông hòa cùng đấu khí trên đôi tay tựa như thanh chiến đao đồ sát ngàn vạn sinh mệnh, dính đầy máu.

Con ngươi Âu Lạp Khắc co rút. Phân Kim Liên Trảm của Càn Kình đã đột phá giới hạn thân thể chịu đựng, mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.

Phân Kim Liên Trảm chặt chém liên miên bất tận, nối liền như vạn đao quân trận cùng chém, mạnh chém vào Phá Địa Trảm.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Phân Kim Liên Trảm đụng vào đấu khí Phá Địa Trạm, giọt máu trên cánh tay khẽ run, trước mắt Càn Kình tối sấm, nhảy cao ra sau đụng vào cửa phòng dày nặng. Phá Địa Trảm liên tục chém vào người Càn Kình.

Thực lực siêu mạnh áp chế vượt qua kỹ xảo, khí thế của Phân Kim Liên Trảm, thua!

Càn Kình văng ra ngoài đường, té xuống đất, trượt đi đụng vào phòng đối diện, người đẫm máu.

- Tiểu tử này...

Âu Lạp Khắc nhìn Càn Kình bị đánh bay đi, gật gù nói:

- Thú vị. Rõ ràng hắn không biết ý thức đấu tâm là gì nhưng bản năng kích phát ý thức đấu tâm, đây thuộc về trực giác của dã thú, cường giả. Sao hắn luyện được?

Á Đương Tư ra khỏi tiệm dược tề, nhìn Càn Kình toàn thân đẫm máu nằm trên mặt đất.

Á Đương Tư liên tục lắc đầu thở dài:

- Hài tử xui xẻo, chỉ là đấu tâm, vì lĩnh ngộ thứ này đâm đầu tìm chết?

Một bình nước thuốc thần kỳ đến không tưởng rót vào cổ họng, Càn Kình cảm giác thân thể nhanh chóng hồi phục, trừ đấu khí bị tiêu hao không thể bổ sung ra thì vết thương nhanh chóng lành lại.

Đây chính là dược tề đỉnh giai? Càn Kình co giãn thân thể đã hoàn toàn lành lặn, nhìn bóng lưng Á Đương Tư rời đi, dù là thuốc của Thần Bí Dược sư cũng không đạt đến mức này.

- Nhớ kỹ cảm giác bị đánh vừa rồi.

Âu Lạp Khắc vung tay hướng cửa phòng, những vụn cổ dưới đất nhanh chóng hợp lại hình thành hai cánh cửa mới tinh.

- Đây cũng là ý thức đấu tâm làm được. Đúng rồi, ý thức đấu tâm của mỗi người khác nhau, nếu ngươi hoàn toàn dựa theo ta thì ngươi đã phế rồi.

Càn Kình nhìn cửa phòng vỡ nay liền lại, đóng kín, chớp mắt.

- Ý thức đấu tâm còn có thể xây phòng?

Càn Kình lại quay về tiệm rèn của Bố Lai Khắc đại thúc.

Đại thúc thợ rèn bí ẩn không thèm nhìn Càn Kình, nói:

- Đi rèn đi, đừng quên Đả Thiết Hô Hấp Pháp.

Càn Kình rất muốn hỏi Đả Thiết Hô Hấp Pháp là cái gì nhưng thấy Bố Lai Khắc đại thúc không có hứng thú nói chuyện thì nuốt câu hỏi vào bụng. Mỗi người đều có lòng tò mò nhưng ai cũng có riêng tư không muốn nói, không thể vì lòng tò mò của mình mà thăm dò chuyện riêng người ta không muốn nói.

Đến mười sáu canh giờ, Càn Kình rời khỏi Càn Kình, co giãn người, phát hiện đôi tay gãy xương thật sự lành, cái này... quá thần kỳ.

Càn Kình không rảnh vui sướng, lại ngồi thẳng, nhắm mắt nhớ lại tình huống lúc nãy Âu Lạp Khắc ra tay. Càn Kình dùng thân thể, đấu khí, đấu tâm cảm nhận tình cảnh bị đánh.

Ý thức đấu tâm rốt cuộc là cái gì? Càn Kình mở mắt ra, cười cười. Càn Kình đã hơi hiểu ra, co vẻ như hắn thuộc loại chịu bị đánh. Âu Lạp Khắc giải thích nửa ngày không bằng đập Càn Kình một trận có hiệu quả hơn.

Ý thức đấu tâm đúng là rất khó giải thích. Càn Kình đi trong bụi hoa tìm kiếm dược liệu cần thiết cho đổi mắt, trong đầu thỉnh thoảng suy nghĩ đến ý thức đấu tâm. Trước mắt Càn Kình hiểu ý thức đấu tâm là tụ tập tinh khí thần, tâm kỹ thể lại, khống chế nó nhưng không chỉ có như thế. Đấu tâm là trưởng thành từ từ, như con người lớn lên.

Đấu tâm không phải muốn nhờ vào lực lượng xung quanh mà muốn lực lượng xung quanh thành của mình, đó không chỉ đơn thuần hút lực lượng vào người. Cái này giống như thú đấu kỹ, thú đấu kỹ sơ cấp nhất là học cách chiến đấu của ma thú, dã thú.

Nhưng muốn phát huy thú đấu kỹ thật sự không phải chỉ học hình của chúng mà quan trọng hơn là thần, chỉ khi đánh ra thần vận thú đấu kỹ mới là thú đấu kỹ thật sự.

Đấu tâm chính là một thế giới. Càn Kình bỗng ngừng bước. Đúng vậy, lời Âu Lạp Khắc đại thúc nói rất có lý, thế giới của mỗi người khác nhau, ý thức đấu tâm cũng khác đi. Ta cần làm là tìm ra thế giới của mình, tạo thế giới thuộc về mình.

- Khi nào đổi mắt?

- A?

Càn Kình ngẩng đầu nhìn Thiết Khắc nằm trong bụi hoa, ngực chưa lành lại.

- Chờ ta tìm đủ dược liền đổi, nhưng có chuyện ta phải nói trước với ngươi. Xác suất thành công đổi Hủy Diệt Ma Nhãn cho ngươi không cao, dù thành công nếu trong thời gian nhất định thường xuyên sử dụng sẽ bị mù mắt.

- Biết.

Thiết Khắc khẽ thở dài:

- Tìm đủ dược rồi bắt đầu.

Càn Kình không nói thêm, cắm đầu góp nhặt các loại dược thảo. Nước giếng ngâm thân thể Sa Mãng không có độc tố gì, ngược lại bởi vì dinh dưỡng trong người nó đều tẩm vào nước khiến biến chất đặc biệt tốt, người thường uống suốt năm thì sẽ cường thân kiện thể.

Từng công cụ quái dị bày ra, Thiết Khắc uống Càn Kình dùng dược thảo biến dị điều chế ra thuốc gây tê liên quan đến dược tề học, thân thể dần mất cảm giác.

- Đau không?

Càn Kình dùng con dao nhỏ cắt vỡ cánh tay Thiết Khắc:

- Đau cỡ nào?

Thiết Khắc nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ, nói:

- Đau cỡ ba phần thường ngày.

- Vừa lúc.

Càn Kình hít sâu nhìn Thiết Khắc, nói:

- Tiếp theo ngươi ráng nhịn đau, khi đổi mắt không thể làm người mất cảm giác đau vì nếu không sẽ thất bại, phải giữ cảm giác đau.

Khóe môi Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca co giật. Ba phần đau, nghe thì bớt đi nhiều nhưng vấn đề là ở mắt, bình thường bị người đụng nhẹ vào mắt đã đủ hét lên rồi, đau ba phần chẳng ít hơn bị dao đâm thủng bụng.

Các loại dược tề quái dị bị rót vào miệng Thiết Khắc, chảy vào hốc mắt gã.

Đao ngọc lóe ánh sáng xanh biếc âm u đâm vào hốc mắt Thiết Khắc, thân thể cứng rắn lạnh lùng run bần bật, đau.

Đoạn Phong Bất Nhị quay đầu đi, nếu nhìn tiếp thì gã sẽ ói ra. Thần bí dược tề đúng là chuyện điên cuồng.

Phần Đồ Cuồng Ca ôm trường kiếm thanh đồng luyện công, tình huống này khiến người ta không thể hiểu nổi.

Một phút như kéo dài lâu cỡ một canh giờ, mồ hôi chảy dưới thân Thiết Khắc hình thành dòng suối nhỏ, sợi gân xanh sắp phá mở lớp da. Càn Kình yêu cầu Thiết Khắc hoàn toàn phóng ra chiến thân huyết mạch.

Con mắt đỏ, con mắt đỏ đặc biệt có sao sáu cánh.

Suốt sáu canh giờ, Càn Kình quấn băng vải quanh mắt Thiết Khắc, mệt mỏi nói:

- Ba ngày sau cởi ra thử xem, ta đã cố hết sức.

- Ừm!

Thiết Khắc đau đớn không có sức nói thêm một chữ.

Càn Kình như đống bùn nhão nằm phịch dưới đất. Lần đổi mắt này mệt hơn trong Vô Tận thế giới rất nhiều, chỗ đó có lão sư Âu Lạp Lạp chỉ dạy nhưng tại đây thì chỉ có mình Càn Kình.

Lúc đổi mắt, không khí yên lặng trong đại sảnh giốn tảng đá đè người Càn Kình, không khí im lặng biến thành lực lượng nặng nhất trên đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.