Mộc Nột Thiên Sách ngẩn ra:
- Thêm đầu?
Tay Càn Kình vịn vai Mộc Nột Thiên Sách bỗng dùng sức, không chút báo trước một chưởng chặt cổ Mộc Nột Thiên Sách.
- Má nó . . . Càn Kình . . . Ngươi . . .
Mộc Nột Thiên Sách cố gắng muốn mở to mắt giữ tỉnh táo nhưng bất đắc dĩ Càn Kình tập kích quá nhanh, gã không có chuẩn bị, lại thêm điểm đánh cực kỳ chính xác. Mộc Nột Thiên Sách lảo đảo, hôn mê.
- Chàng trai, ngươi nói ngươi có giá trị liền có sao?
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh bình tĩnh nhìn Càn Kình, nói:
- Lấy cái gì chứng minh.
Càn Kình lấy băng vải từ đấu giới quấn chỗ vai đau, nói:
- Không biết Vua mã tặc muốn thấy giá trị của ta ở mặt nào?
- Giá trị mã tặc.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh nhìn Càn Kình, chìm trong suy tư:
- Đầu tiên phải biết đánh.
Càn Kình mỉm cười nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh. Mới rồi Càn Kình tập kích bằng phi đao suýt giết Vua mã tặc không có phòng bị, còn chưa tính có giá trị sao? Hai Đại Ma Đạo Sĩ nếu không ngờ Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh cứu thì bây giờ Càn Kình đã ném vào chiến hỏa đốt sạch xong việc.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh khó xử nhìn Càn Kình, mới rồi gã ra tay không dùng hết sức, vốn tưởng một chưởng có thrể bắt người. Tiểu tử này đúng là giỏi về chạy trốn, rõ ràng chỉ có thực lực Tru Ma cửu chiến nhưng thoát khỏi một chưởng của Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh.
Phi đao tập kích? Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh liên tục gật đầu, mặt này đích thực cực kỳ xuất sắc. Nhưng mà, chiến đấu ngay mặt thì Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh chưa thấy. Chắc Càn Kình sẽ không tệ nhưng Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh vẫn muốn thấy biểu hiện của tiểu tử này.
Chiến Sĩ bình thường, tuổi này đã là Tru Ma cửu chiến?
Chẳng lẽ tiểu tử này kế thừa đấu tâm của ruột thịt? Nếu không thì thực lực này quá kinh người. Giở khắp sử sách lịch sử ba tộc nhân ma man cũng không tìm ra một Chiến Sĩ bình thường tự mình cố gắng ở tuổi này có được đấu tâm, càng đừng nói trạng thái gần đỉnh Tru Ma cửu chiến.
- Vẫn muốn đánh?
Càn Kình cột chắc băng vải nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh.
- Nếu ngươi phái Chiến Sĩ có trình độ đấu hồn ngay mặt đối chiến có lẽ ta không bao nhiêu cơ hội thắng, nhưng nếu để cho ta mai phục thì ta tự tin có cơ hội lấy mạng kẻ đó.
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh bật cười. Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh chỉ muốn xem thực lực của Càn Kình chứ không muốn chiến đấu sinh tử. Đám sói thuộc hạ của Bát Hoang Vô Sinh là bảo bối trong bảo bối, không cần thiết hao tổn.
- Vô Sinh Vương, để ta đến đi!
Một mã tặc dọn dẹp chiến trường người cao vạm vỡ cầm thanh chiến đao khá dài tới gần, cơ bắp toàn thân run run.
Mã tặc cười híp mắt nhìn Càn Kình, nói:
- Ta chơi thử với tiểu tử này.
- Vô Sinh Vương, để ta đi!
- Ta đến! Vô Sinh Vương, để ta!
Mười Chiến Sĩ từ hướng khác nhau cầm các loại vũ khí đi tới, kêu la muốn ra tay.
Càn Kình thầm tán thán. Hèn chi Bát Hoang Vô Sinh dám xưng vua, thực lực đệ nhất đoàn mã tặc tái ngoại tuyệt đối không phải đoàn mã tặc thứ mười, bảy, năm có thể so sánh. Tùy tiện chạy ra vài người toàn có thực lực hoàng kim đấu tâm.
Trận thế như vậy . . . Càn Kình bĩu môi, e rằng chỉ có quân đoàn chủ lực chính quy của Chân Sách hoàng triều, Lộ Tây Pháp hoàng triều, Man tộc mới có.
- Vô Sinh Vương, để ta lên.
Mã tặc nửa quỳ bên cạnh Hoa Viêm Bất Kiến đã mang nàng liều chết xông ra chợt ngẩng đầu nhìn Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh.
Mã tặc nói:
- Để ta lên.
- Ngươi?
Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh cười nói:
- Được, Phí Địch Nam Định, ít nhiều gì ngươi còn có chút tính sói, đi đi.
Phí Địch Nam Định chậm rãi đứng dậy đi hướng Càn Kình, một tay cầm xích.
- Phí Địch Nam Định, Diệt Ma thất chiến. Chúng ta so binh khí hay quyền cước.
Càn Kình nhìn Hoa Viêm Bất Kiến nằm dưới đất, lại liếc Trảm Mã Đao mới rồi vội vã rời đi không kịp rút nó lên khỏi mặt đất.
- Thôi, so quyền cước đi. Ngươi vừa mới cứu Hoa Viêm Bất Kiến, không tiện giết ngươi.
Giết?
Phí Địch Nam Định nghi ngờ mình nghe lầm. Mới rồi tốc độ của thanh niên này đúng là rất nhanh nhưng Phí Địch Nam Định cảm giác hắn chỉ là Chiến Sĩ đỉnh Tru Ma, tức là Tru Ma cửu chiến. Phí Địch Nam Định không cần dốc hết sức cũng có thể giết hắn, lần này xuất chiến chỉ vì sợ người khác nặng nay đánh chết người, dù sao hắn cũng đến cứu Hoa Viêm Bất Kiến.
Các mã tặc lúc nãy đi lên đòi đánh cùng cười khả ố. Thanh niên bây giờ càng lúc càng không biết Tinh Thần cao bao nhiêu. Một Chiến Sĩ Tru Ma cửu chiến há mồm nói là có thể giết Chiến Sĩ Diệt Ma thất chiến như Phí Địch Nam Định.
Địa Hỏa Chi Tâm một hơi nuốt nhiều đấu khí Băng Diễm khiến ba đấu tâm với đấu khí tinh thuần đạt tới đỉnh cao tùy thời lại lột xác, đạt đến cảnh giới hoàng kim đấu tâm trong truyền thuyết.
Ba đấu tâm đều là trạng thái đỉnh Tru Ma cửu chiến, dù không phải trạng thái cao nhất nhưng trong khoảnh khắc bùng nổ vận tốc quay đấu khí cũng khá kinh người. Càn Kình không biết bây giờ cảnh giới của hắn là gì.
Tru Ma cửu chiến? Một đấu tâm đạt đến trạng thái đỉnh cao, phối hợp đủ lượng đấu khí chính là Tru Ma cửu chiến. Càn Kình thì trong tình huống có đủ lượng đấu khí Tru Ma cửu chiến được đến ba đấu tâm đều là Tru Ma cửu chiến, cái này xem như ba Tru Ma cửu chiến chồng lên người Càn Kình?
Không! Cái này cường đại hơn ba Tru Ma cửu chiến rất nhiều. Càn Kình biết hắn là Tru Ma cửu chiến nhưng có sức bật vượt xa Tru Ma cửu chiến.
Bây giờ ba đấu tâm đều trong trạng thái cao nhất, bất giác Càn Kình có tự tin mãnh liệt dù đối thủ là hoàng kim đấu tâm Diệt Ma thất chiến cũng chưa chắc thắng được hắn. Nếu là cuộc chiến sinh tử thì Càn Kình thắng chắc.
Phí Địch Nam Định cười xong chậm rãi nhắm mắt lại, trên người không còn hơi thở suy yếu, tinh thần và thân thể điều chỉnh ở trạng thái cao nhất.
Chiến Sĩ sau khi ước định chiến đấu sinh tử xong thường sẽ chọn mấy ngày ở một mình, điều chỉnh thân thể và tinh thần để mình đạt đến trạng thái tốt nhất, phát ra thực lực đỉnh cao thực sự.
Vài giây ngắn ngủi, Phí Địch Nam Định nhanh chóng điều chỉnh thân thể và tinh thần. Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh thấy vậy mắt lóe tia vừa lòng. Chiến Sĩ thật sự có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái thân thể và tinh thần, tuy kém xa đơn độc một mình mấy ngày nhưng Phí Địch Nam Định làm được tình trạng này đã là rất khá.
Càn Kình nhìn chằm chằm vào Phí Địch Nam Định, khí thế trên người gã đã thay đổi. Càn Kình nhẹ gật đầu như trưởng bối khen vãn bối. Những người khác thấy vậy cảm giác kỳ cục là lạ, đây là tự kiêu hay . . .
Hai bên chậm rãi phát ra khí thế. Không cần trọng thái hét bắt đầu, khoảnh khắc khí thế Càn Kình, Phí Địch Nam Định tiếp xúc thì Phí Địch Nam Định bỗng mở mắt ra.