Nếu như ngươi tiếp tục mất tích, qua một thời gian nữa, có thể ngươi sẽ trở thành chiến sĩ Hàng Ma. Khi đó ngươi trở về, ta còn có chút kiêng kỵ với ngươi. Nhưng hiện tại? Vừa đúng lúc diệt trừ ngươi!
Lông mày Lôi Địch không ngừng giơ lên. Một đao vừa rồi, lực lượng, tốc độ, quả thực rất đẹp! Cả sát khí kia cũng rất đáng tán thưởng. Một đao kia hắn căn bản không dùng toàn lực, chỉ dùng sát khí khiến đối thủ kinh sợ, khiến chiến sĩ bát cấp này tâm thần chấn động chớp mắt, dễ dàng kết thúc cuộc chiến đấu.
Tát Bác Ni chau mày. Người trẻ tuổi này bất ngờ tỏ ra hung mãnh. Không chỉ là hung mãnh, quan trọng hơn còn là tâm tính của hắn! Tuổi trẻ ý chí lại cứng rắn giống như sắt thép, lúc ra tay cũng sẽ không vì thành chủ ở đây mà e ngại.
Hoàn toàn không e ngại!
Tát Bác Ni liếc mắt nhìn Khải Lặc bên cạnh, lại nhìn Càn Kình đang dựa vào quan tài, len lén gật đầu, trong lòng càng thêm xác định, lần này nhất định phải ra sức cho Khải gia! Tên mập Khải Lặc này, tính cách thật ra rất mềm yếu, nhưng bởi vì có xuất thân từ Khải gia nên đặc biệt kiêu căng. Hơn nữa Khải gia có ý định mở rộng thế lực một chút, tiến vào thành Áo Khắc Lan, như vậy mình chỉ phải quan tâm mật thiết, có thể hoàn toàn khống chế được tình thế, khiến Khải gia có thể nhận được lợi ích, lại không cách nào chân chính phát triển an toàn ở Áo Khắc Lan.
Về phần La gia?
Tát Bác Ni nhìn Càn Kình khẽ lắc đầu. Người trẻ tuổi này có ý chí thậm chí có thể còn vượt qua sắt thép, khống chế hắn sợ rằng còn khó khăn hơn khống chế La Lâm. Loại nhân tố này nên diệt trừ thì tốt hơn! Ta không quan tâm hắn có phát triển thế lực ở thành Áo Khắc Lan hay không. Chung quy để trở thành một thành chủ cũng có những khó khăn, hạn chế. Tìm cách để hoàng triều Chân Sách phải bỏ thành chủ cũ thay thành chủ mới? Chỉ cần ta còn là thành chủ Áo Khắc Lan, tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này có thể xảy ra.
- Xem xong chưa?
Càn Kình hơi loạng choạng cầm bình rượu trong tay, nhìn về phía Khải Lặc:
- Như vậy, hiệu trưởng đại nhân, trả bằng chứng người bảo vệ lại cho ta được chưa?
Khải Lặc nhìn bằng chứng trong tay một chút, lại nhìn đường sinh tử cách đó không xa. Nếu qua nhất định phải cúng tế. Nếu như không cúng tế chính là tới cửa khiêu khích. Như vậy kết quả chính là như chiến sĩ bát cấp vừa rồi.
Khải Lặc chau mày, trong lòng có chút do dự giao bằng chứng cho một chiến sĩ thất cấp phía sau nói:
- Đưa thứ này qua cho hắn.
Chiến sĩ thất cấp cầm bằng chứng, cảm giác trong tay giống như đang cầm một hòn than nóng, đồng thời lại nhìn về đồng bọn bên cạnh một chút. Hắn phát hiện những người đó đều theo bản năng nghiêng người sang một bên, làm ra tư thế tránh né.
Nói đùa! Đây chính là đường sinh tử! Bước tới không cúng bái...
Vẻ mặt chiến sĩ thất cấp đầy cầu xin, giống như cha mình chết, bước về phía quan tài của La Lâm, giao bằng chứng cho Càn Kình, sau đó tiếp tục đi về phía bên trong linh đường, tổng cộng dập đầu chín cái, mới nhanh chóng đứng dậy bước thật nhanh trở về trong đội ngũ. Trái tim hắn không ngừng đập mạnh, thân thể cũng rúc về phía sau, rất sợ Khải Lặc sẽ giao có mình chuyện gì đó như đi vào trong.
- Được! Được!
Khải Lặc nghiến răng nghiến lợi nhìn Càn Kình hung hăng nói:
- Ngươi là người bảo vệ La gia, chuyện Khải Tát Tư lúc trước, quả thực không trái với pháp luật hoàng triều Chân Sách. Nhưng, ngươi làm như vậy chính là tổn thương tới mặt mũi của Khải gia ta. Chuyện này tuyệt đối không thể tính như vậy được. Hơn nữa...
Mắt Khải Lặc lướt qua Càn Kình, thoáng nhìn La Thanh Thanh đang ôm hài tử ở phía sau Càn Kinh cách đó không xa, trên khuôn mặt dữ tợn hiện ra nụ cười đắc ý:
- Ta còn có một việc nữa, là tới đón Thanh Thanh.
Lông mày Càn Kình nhíu lại, mắt đảo qua đường sinh tử kia. Đám chiến sĩ đứng sau lưng Khải Lặc vừa rồi nghe vậy còn hồ hởi, thoáng cái đã suy sụp. Bọn họ không dám xông qua đường sinh tử bắt người.
Lưỡi đao Trảo Mã Đao lưu chuyển như nước mùa thu, yên tĩnh nằm ở bên cạnh Càn Kình. Một đao bá đạo ngoan tuyệt vừa rồi cũng đủ khiến không ít người gặp ác mộng trong một thời gian.
Nam nhân có vóc người cao lớn, cường tráng nhất đứng phía sau Khải Lặc vừa bước ra nửa bước, Khải Lặc liền đưa cánh tay to mập ngăn lại. Trong nụ cười lộ ra vẻ tự tin khẽ lắc đầu:
- Cách Lan tiên sinh, ngài không cần động thủ. Chuyện này chúng ta có bằng chứng, tất nhiên sẽ có thành chủ đại nhân làm chủ cho chúng ta. Cho dù là người bảo vệ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Ánh mắt Càn Kình nhìn chằm chằm vào bình rượu đang lắc trong tay, cũng không nhìn Khải Lặc. Chuyện hôm nay do tên mập này gây ra. Hắn thuận tiện muốn xem thử rốt cuộc Khải gia mang đến bao nhiêu của cải, có thể thu lại chút lợi tức cho La Lâm được không.
- Người bảo vệ La gia.
Hai tay Khải Lặc sửa sang lại cổ áo, làm ra bộ dạng một thân sĩ, mặt cười giả tạo:
- La Lâm tiên sinh đã qua đời, phu nhân của hắn, nữ sĩ Chu Lễ Tư...
Khải Lặc đưa mắt tìm mọi nơi trong linh đường một chút, tìm kiếm nữ nhân kia ở trên giường bao giờ cũng khiến hắn kích động muốn đè lên. Nhưng hắn lại phát hiện nữ nhân này thậm chí ngay cả chuyện túc trực bên linh cữu của La Lâm cũng không làm, thật sự quá không hiểu chuyện! Sau đó có cơ hội, nhất định phải đưa nàng lên giường, hung hăng xử lý nàng! Xử lý chết nàng mới thôi!
- Khụ...
Khải Lặc ho khan một tiếng, thoáng ngẩng đầu nói:
- La Lâm nữ sĩ cũng chính là gia chủ tiếp theo của La gia, mẫu thân của La Kính cảm thấy thương gia lớn như vậy, chỉ có hai người nàng và La Thanh Thanh, tạm thời không cách nào gánh vác nổi.
La Kính? Lần đầu tiên, tầm mắt của Càn Kình rời khỏi bình rượu, quay đầu lại nhìn hài tử trong lòng La Thanh Thanh, đau thương cười nhạt.
Tên mập này đúng là... Càn Kình? La Lâm? La Kính?
- Cho nên! Ừ!
Tâm tình Khải Lặc dần dần tăng vọt:
- Nữ nhân Chu Lễ Tư nghĩ nàng và La Thanh Thanh đều là nữ nhân, cũng sẽ không tiếp tục buôn bán. đã từng lén đi tìm ta một lần, mong muốn có thể gả La Thanh Thanh cho một người cháu của ta, Khải Kỳ. Như vậy, có thể tạm thời do Khải gia chúng ta tới giúp đỡ La gia quản lý chuyện sinh ý, đợi tới lúc La Kính lớn lên, sau khi trưởng thành lại trả toàn bộ sinh ý của La gia lại cho La Kính là được rồi.
Càn Kình đưa ngón trỏ đùa với La Kính đang ở trong lòng La Thanh Thanh. Tiểu tử mập mạp kia ôm ngón tay Càn Kình không ngừng cười khanh khách, mang lại hơi thở sống cho linh đường.
Khải Lặc thấy thái độ Càn Kình không để ý như vậy, lại điều chỉnh tâm tình của mình một chút, muốn tiếp tục nói hết. Đến lúc đó chỉ cần thành chủ Tát Bác Ni ra mặt, lấy danh nghĩa pháp luật hoàng triều Chân Sách, không cần biết ngươi là người bảo vệ gì, tất cả đều vô dụng! Đến lúc đó, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó phụ thuộc vào Khải gia. Đúng chỉ là một con chó mà thôi.
Khải Lặc nghĩ đến chuyện Càn Kình sẽ biến thành một con chó dưới chân mình, lông mày đang nhíu lại, chợt giãn ra, lộ ra vài phần dâm ý, mỉm cười.