Hoa Viêm Bất Kiến nhìn thấy rất nhiều mắt người. Mắt gấu bá khí vô song của Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh, mắt lạnh lùng như sói, có người ánh mắt sắc bén, nhưng chưa từng thấy ai có ánh mắt giống Càn Kình.
Sâu thẳm, bí hiểm, như trời sao mênh mông, làm người ta chìm đắm trong đôi mắt kia như bị đặt vào Tinh Thần.
Sâu thẳm, bí hiểm. Nhân loại cũng tốt, Ma tộc cũng thế, Man tộc cũng vậy đều không thể hiểu, đó là bản ănng kinh sợ, sự sâu thẳm giống Ma Vương trong truyền thuyết.
Càn Kình chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm như ánh sao, đấu khí theo đấu ấn Thiên Thần Phụ Thể trong đấu tâm chớp lóe tiếp tục biến đổi.
Ba khí trứng to lớn quái dị nhập vào người Càn Kình hợp thành một vòng tròn bắt đầu chuyển động, cuối cùng nhập vào ba đấu tâm. Thân thể vững như núi có phản ứng mới.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Xương cốt Càn Kình lại phát ra một chuỗi thanh âm như sấm nổ. Càn Kình đứng bật dậy, sống lưng thẳng tắp, cơ bắp mấp máy dưới lớp da. Làn da xanh đen có thay đổi mới, không còn màu dữ tợn mà chuyển thành màu bạc trắng nhạt như có dầu bạc đồ lên lớp da.
Phong Vân Kim Thân, Phong Vân Kim Thân! Giờ phút này, Càn Kình cảm giác Phong Vân Kim Thân của hắn không vì Thiên Thần Phụ Thể mà dừng lại. Thiên Thần Phụ Thể là Thiên Thần Phụ Thể, Phong Vân Kim Thân vẫn tồn tại. Đỉnh cương thân cảnh tùy thời sẽ lại đột phá vào ngân thân cảnh.
Càn Kình cúi đầu nhìn, thân thể hắn như không còn là cơ thể bình thường mà do ngân đúc ra.
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ rơi trên người Càn Kình. Trong lòng Hoa Viêm Bất Kiến rung động chưa từng có. Nửa năm không gặp thực lực của thanh niên này cường đại đến mức đó?
Băng băng băng băng!
Trán Càn Kình nhô ra ngoài, vị trí đó vốn không có cơ thế nhưng ngưng tụ cục thịt, nó nhô cao giống con mắt không có tròng, giống trong truyền thuyết thần Tinh Thần không mở con mắt ngủ say.
Trong phút chốc thân thể Càn Kình phát ra khí thế làm người nhìn cảm giác mình thật nhỏ bé.
Con mắt không có con ngươi lóe tia sáng bạc, bên trong mơ hồ thấy một đấu tâm chuyển động hoặc như ẩn chứa trí tuệ, huyền bí vô tận.
Càn Kình chưa từng thấy mình cường đại như vậy, hắn có niềm tin có thể chiến đấu với gia chủ của Lôi gia. Tuy rằng tự tin này là sai lầm nhưng lực lượng trướng mạnh cường đại không phải giả tọa.
Nếu Càn Kình có sức chiến đấu như vậy trước khi đối chiến với Đa Lạp Tháp thì hắn bảo đảm một chiêu đủ đánh phế gã.
- Ngươi . . . Ngươi . . .
Hoa Viêm Bất Kiến ngửa đầu ngơ ngác nhìn Càn Kình. Nếu không phải phòng này cao thì vóc dáng Càn Kình gần bốn thước, to khỏe như dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông sớm đâm thủng nóc.
- Nàng đã tỉnh?
Càn Kình cười với Hoa Viêm Bất Kiến, thu về đấu kỹ Thiên Thần Phụ Thể.
Càn Kình hỏi:
- Thân thể có khẻo không?
Hoa Viêm Bất Kiến phản xạ gật đầu, ngần ngừ hỏi:
- Mới . . . Mới rồi ngươi . . . Là Thiên Thần Phụ Thể?
Càn Kình giơ hai tay nhìn qua lại hai bên, cười híp mắt gật đầu:
- Đúng vậy. Trong người lùn cũng có thiên tài, đấu kỹ này thật là thần kỳ.
Thần kỳ? Đâu chỉ là thần kỳ! Hoa Viêm Bất Kiến vẫn đang ngẩn ngơ. Đồn rằng đấu kỹ Thiên Thần Phụ Thể thông qua đấu khí đặc biệt ngưng kết mô phỏng trạng thái đấu hồn nhưng không phải đấu hồn thực sự. Tuy nhiên nó cũng là thông qua thứ rự đặc biệt ngưng tụ tạm thời tăng cao độ tinh thuần đấu khí, xem như đấu kỹ thánh giai.
Nhưng mà . . . Hoa Viêm Bất Kiến vẫn thấy khó hiểu. Chẳng phải đồn rằng chỉ người lùn mới tu luyện được đấu kỹ Thiên Thần Phụ Thể sao? Càn Kình không phải người lùn, sao hắn tu luyện được? Dường như khác với đấu kỹ Thiên Thần Phụ Thể thật sự.
- Mấy ngày nay ta có cho nàng uống thuốc.
Càn Kình tìm cái ghế ngồi xuống, cười nói:
- Nàng chỉ tiêu hao nhiều tinh thần, thể lực, nghỉ ngơi một lúc là sẽ khỏe ngay.
- Phải rồi . . .
- Nàng muốn hỏi bằng hữu kia đúng không?
Càn Kình lấy một bình trà ra khỏi đấu giới, đưa qua.
Càn Kình nói:
- Phí Địch Nam Định bị Bát Hoang Vô Sinh đưa đi một chỗ gọi là sinh tử môn để thử thách . . .
- Bát Hoang Vô Sinh?
Lúc hôn mê Hoa Viêm Bất Kiến mơ hồ nghe bên ngoài nói chuyện, biết Càn Kình đã trở thành mã tặc của đoàn mã tặc Vô Sinh. Ở tái ngoại không bao nhiêu người dám kêu thẳng tên Bát Hoang Vô Sinh, toàn gọi Vua mã tặc hoặc Vô Sinh Vương, Càn Kình thốt ra tên Bát Hoang Vô Sinh không chút kiêng dè.
- Ừm! Phí Địch Nam Định chủ động tìm Bát Hoang Vô Sinh yêu cầu đi sinh tử môn.
- Vậy sao?
Hoa Viêm Bất Kiến đăm chiêu gật gù. Chắc Phí Địch Nam Định có thực lực rất mạnh, sinh tử môn là nơi rèn luyện đối với gã chỉ là chỗ thử thách, sẽ không mất mạng.
- Ngươi . . .
Hoa Viêm Bất Kiến tới gần Càn Kình, tò mò hỏi:
- Ngươi có lén tháo mặt nạ của ta không?
Càn Kình hơi ngã người ra sau kéo giãn khoảng cách, nhún vai, lắc đầu nguầy nguậy.
Càn Kình nói:
- Ta từng muốn làm vậy nhưng cuối cùng không thực hiện.
- Cái gì?
Hoa Viêm Bất Kiến lại áp sát, tay chống cằm, đôi mắt tràn ngập hấp dẫn tò mò nhìn Càn Kình, bên trong có nghiền ngẫm và khoe khoang phong tình
Càn Kình đánh rùng mình. Tuy cách mặt nạ không thể thấy mặt thật của Hoa Viêm Bất Kiến nhưng nhìn ánh mắt, cách nói chuyện thì thấy nàng có phong tình không thua gì Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, và một chút trưởng thành giống Cổ Nguyệt Gia Anh.
- Ngươi sợ?
Mắt Hoa Viêm Bất Kiến lóe tia đắc ý như thiếu nữ cảm thấy mình rất lợi hại.
Hoa Viêm Bất Kiến hỏi:
- Ngươi sợ ta quấn lấy ngươi?
Càn Kình chân thành gật đầu, nói:
- Đúng là vậy.
Nam nhân đều thích có nhiều nam nhân, nhưng khi thật sự có nhiều người thì trừ tự hào ra thì rất nhức đầu. Trong nhà đã có mấy người, nếu tháo mặt nạ xuống bị bám dính thì . . .
Quan trọng nhất là Càn gia!
Tuy trước cửa Càn gia Càn Kình đã đánh thắng mấy thế hệ trẻ mở ra lực lượng huyết mạch nhưng Càn gia vẫn là cự thú cực kỳ khổng lồ.
Áp lực từ Càn gia từng giây từng phút dè nặng Càn Kình.
Đêm đó trong Hồng Lưu Chiến Bảo Vĩnh Lưu thành, nhìn các nữ nhân xinh đẹp vóc dáng quyến rũ, Càn Kình rất muốn bất chấp tất cả chọn đại một người 'ra trận' rồi tính.
Không phải không muốn mà là không thể!
Làm nam nhân nên biết cái gì gọi là trách nhiệm, gánh trách nhiệm của mình. Chiếm thân thể thiếu nữ rất dễ, nhưng đó chưa phải kết thúc, nó chỉ đại biểu bắt đầu.
Phải phụ trách với thiếu nữ đó cả đời, bởi vì nàng trở thành nữ nhân của ngươi, nàng trao mình cho ngươi. Làm nam nhân phải có trách nhiệm cả đời với nàng chứ không phải thỏa mãn dục vọng rồi thôi.
Đối mặt Càn gia, Càn Kình có đủ hào khí, khí phách, tự tin, nhưng hắn biết đối đầu với Càn gia tùy thời sẽ ngã xuống. Dưới tình huống như vậy, Càn Kình không thể vì thỏa mãn dục vọng nam nhân cướp lấy thân thể của bọn họ.
- Ngươi sợ cái gì?
Hoa Viêm Bất Kiến vươn ngón tay nâng cằm Càn Kình, động tác dụ dỗ người.