Thiết Khắc bỗng cảm thấy mình thật đáng buồn, đến nay liền cho rằng cừu ma của mình là thái tử và thập công chúa Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đồn rằng bán đứng tỷ tỷ của mình, nhưng không ngờ Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, tin đồn là nữ ma dâm đãng lại đang bảo vệ Vưu Na Lạp.
Thiết Khắc luôn cảm kích Lạp Pháp Nhĩ thậm chí xin Càn Kình đừng xuống tay giết mới là con rắn độc nhất.
- Nếu không có Càn Kình...
Thiết Khắc bỗng ngửa đầu lạnh lùng cười:
- Có lẽ khi ta trở về Tinh Thần tiếp tục thù hận sai lầm, cầu nguyện cho cừu ma của ta.
- Ta nên hành hạ ngươi như thế nào đây?
Thiết Khắc bình tĩnh nhìn Lạp Pháp Nhĩ:
- Cắt thịt trên người, cắt ngàn miếng rồi cho ngươi chết vẫn không thể giải mối hận trong lòng ta!
- Vậy thì phế hắn!
Càn Kình dứt lời bàn tay dùng sức, tiếng xương gãy lại vang lên, Lạp Pháp Nhĩ đau đớn gào thét, người co giật.
Cánh, cánh của ma võ sĩ huyết mạch Huyết Bức bị người dùng sức mạnh xé rách, xé từ trên người xuống.
Phập!
Trường kiếm mỏng hẹp xuyên thủng cổ họng Lạp Pháp Nhĩ, máu phun ồ ạt. Lạp Pháp Nhĩ giơ tay muốn che cổ họng nhưng không thể ngừng máu, từ từ ngã xuống đất, co giật.
- Nếu làm sao cũng không thể giải hận thì để ta giết ngươi vậy.
Thiết Khắc cầm trường kiếm nhỏ hẹp từ từ xoay người đi:
- Chẳng phải ngươi sợ chết lắm sao? Thế thì ta tặng cho ngươi thứ mà ngươi sợ nhất!
Càn Kình nhìn máu không ngừng trào ra khỏi yết hầu Lạp Pháp Nhĩ, biết ma võ sĩ huyết mạch Huyết Bức sắp chết. Càn Kình mặc kệ Lạp Pháp Nhĩ, bây giờ cần xử lý một người khác.
Không, phải nói là ma khác. Nữ ma xinh đẹp quyến rũ, kiêu ngạo, thanh danh bê bối rồi lại không hề xấu xa.
Càn Kình nhức đầu nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, đây là chuyện làm hắn nhức đầu nhất từ khi ra đường đời. Mới trước đó nữ ma cường đại này mù một con mắt, kẻ móc mắt nàng là...
Càn Kình gãi đầu, lẽ ra hai bên có thù hận cướp mắt thì không cần nói nhiều nữa, vì bảo đảm sau này không bị nữ ma thuộc hoàng tộc Lộ Tây Pháp ngày đêm nhớ thương, giết nàng là an toàn nhất.
Dù là Chân Sách hoàng triều hay ma tộc đều có một đám người hoặc ma quái thai vì kim tệ không so đo sống chết.
Thập công chúa của ma tộc nhìn sao cũng không giống ma nghèo, nếu ném một đống kim tệ ra ngoài lỡ như thật sự mời đến sát thủ cực mạnh tập kích thì chẳng phải Càn Kình sẽ rất nguy hiểm sao?
Bóp chết nguy hiểm từ trong nôi là chuyện Chiến Sĩ nên làm.
- Ngươi muốn sao?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngẩng cao đầu nhìn Càn Kình, mái tóc đen dài che mắt phải vén sang bên lộ ra hốc mắt tối om.
- Giết ta? Vậy ra tay đi!
Đẹp!
Càn Kình nhìn khuôn mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy thiếu một mắt bỗng cảm thấy mắt sáng ngời. Không biết có phải là ảo giác không, nữ ma thiếu đi một mắt lại đẹp hơn cả lúc còn hai mắt.
- Ừm! Ta đang suy nghĩ vấn đề này.
Càn Kình gật đầu, nói:
- Ta đang nghĩ nên bẻ gãy cổ ngươi hay chặt đầu của ngươi xuống? Hay chém ngươi thành hai nửa?
Mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy từ lạnh băng hóa thành nghi hoặc, hỏi:
- Ngươi không muốn giết ta?
Càn Kình búng tay nói:
- Nói thật ra ta hơi hối hận lúc nghe ngươi đối thoại cùng Huyết Bức kia, giảm hơn một nửa lý do ta giết ngươi. Dù sao ngươi có ơn với Thiết Khắc, mấy hôm trước tên này đã giơ đao che trước mặt ta lúc ta bị trọng thương, đối kháng cùng một đám Sa Hạt đến nỗi suýt mất mạng nhỏ.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy chớp độc nhãn, nghi hoặc nhìn Càn Kình.
- Thế nên...
Càn Kình giang đôi tay, nói:
- Ngươi không cảm thấy quan hệ của chúng ta rối như mớ bòng bong sao?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lộ vẻ đăm chiêu, mắt chớp lóe hận Càn Kình, đôi khi công nhận lời của hắn, tràn ngập mờ mịt.
- Vậy rốt cuộc ngươi muốn sao?
- Ta có một cách!
Đoạn Phong Bất Nhị đứng phía xa cười nói:
- Càn Kình, bây giờ ngươi và nữ ma này làm cái kia nấu chín cơm đi, nữ ma thành của ngươi thì tất nhiên...
- Biến!
Càn Kình chộp lấy trái cây hoa cỏ ném đi:
- Còn nói bậy thì lần sau không phải trái cây mà là phi đao!
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bản năng co đôi chân trắng nõn, một tay che ngực, tay kia đè vải vụn che vị trí giữa hai chân, vẻ mặt sợ Càn Kình thật sự nghe theo Đoạn Phong Bất Nhị đề nghị.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy là một mỹ ma, chính nàng hiểu rõ nhất điều này, thế nên mới sợ Càn Kình muốn làm cái gì. Nam nhân này quá mạnh, Lạp Pháp Nhĩ mặc Ám Ma Khải còn bị hắn đập nát, rồi lại giật Ám Ma Khải ra khỏi người gã.
Tình huống hiện giờ nếu Càn Kình thật sự muốn làm gì thì... Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lắc đầu nguầy nguậy, không dám nghĩ tiếp. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không chống lại nổi Càn Kình.
Càn Kình cảm nhận ánh mắt khủng hoảng của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, ho khan che giấu lúng túng.
- Ta cũng đang nghĩ cách giải quyết.
Khóe môi Càn Kình giật giật nói:
- Không bằng như vậy đi, xem như chúng ta không ai nợ ai.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhíu mày, giơ tay xoa hốc mắt phải rồi lại vội che ngực phòng ngừa vải rớt xuống.
Càn Kình thở dài. Đây đúng là vấn đề. Hôm đó trong giây phút sinh tử, Càn Kình bất đắc dĩ móc mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, khi đó là quan hệ đối địch. Bây giờ mối quan hệ này biến thành siêu rắc rối.
- Vậy ta làm thịt ngươi?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy lắc đầu, không có người hay ma nào muốn chết trừ phi tên đó bị điên.
Không hòa giải được, giét người thì có lỗi với Thiết Khắc.
Càn Kình gãi đầu:
- Vậy thì ta biết đổi mắt, chắc ngươi biết điều này?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn Thiết Khắc, nhẹ gật đầu, nói:
- Ngươi muốn trả lại mắt cho ta? Nếu vậy thì ta có thể...
- Cái này thì ngươi đừng mơ.
Càn Kình giơ tay đánh gãy lời Lộ Tây Pháp Lưu Thủy:
- Bản lĩnh của ta chỉ có thể đổi mắt một lần, lại móc xuống thì con mắt đó sẽ phế, ý ta nói...
- Ta không cần mắt của ma khác!
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy kiên quyết lắc đầu, nói:
- Ta chỉ muốn thứ thuộc về ta, công chúa ma tộc cao quý chỉ cần vật phẩm thuộc về mình!
- Không thể nào!
Càn Kình lôi Trảm Mã Đao ra khỏi đấu giới:
- Mỹ ma, ta không có thời gian nói nhảm với ngươi. Bây giờ cho ngươi hai con đường, một là giải quyết xong với ta, nếu ngươi không đồng ý thì dù Thiết Khắc có trách ta, hôm nay ta phải chém ngươi, không vì lý do gì khác, để lại địch ma như ngươi quá nguy hiểm.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cứng họng nhìn Càn Kình, cảm giác được nam nhân này không nói dối, nhưng cứ thế bỏ qua thì...
- Ta không cam lòng...
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhắm mắt lại, cần cổ trắng thon dài ngẩng cao, không nói thêm một câu.
Chọn chết? Càn Kình rất bất ngờ nhìn nữ ma trước mắt, kiểu tính cách này...
- Các ngươi ngu ngốc sao?
Đoạn Phong Bất Nhị kiềm không được xen lời:
- Không bằng như vậy đi, mỹ ma, ngươi thề với đại ma thần của ngươi là đời này chỉ có thể dùng lực lượng của mình báo thù Càn Kình, tuyệt đối không nhờ cậy bất cứ ngoại lực nào. Không thể giết Càn Kình, không tổn thương bất cứ bằng hữu nào của hắn, chỉ lấy lại lẽ công bằng được chưa?