Sất Trá Phong Vân

Chương 909: Chương 909: Giết được mấy người




Nhưng Thần Đô cũng tốt, chiến trường Nhân Ma cũng tốt! Nơi nào tập trung càng nhiều nhân vật lớn, rất khả năng vừa qua đã bị vùi lấp hoàn toàn.

Khả năng quan sát khác nhau!

Lý Đức Ước Khắc không thể không bội phục Bàn Hoành Cơ. Nhân vật lớn như vậy, chỗ đứng chính là ở trên cao, bởi vậy tầm mắt cũng xa hơn! Nếu như đổi lại là con trai của mình có được thực lực như Càn Kình, mình đã sớm đưa hắn đến Thần Đô, tiếp xúc nhiều chuyện hơn, ngược lại còn chân chính làm chậm trễ sự phát triển của hắn.

Nhịn lâu như vậy, tất cả những điều này đều có giá trị!

Lý Đức Ước Khắc nhìn Càn Kình đang tới gần, lại một lần nữa thở dài. Xem ra lần trước khi người trẻ tuổi này rời khỏi Vĩnh Lưu, thế lực trong tay còn không chênh lệch với mình là mấy, nhưng thực lực của hắn còn không bằng mình.

Hiện tại, thế lực trong tay của người trẻ tuổi này chỉ có mười đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch, ba đại gia tộc huyết mạch chung cực, còn có hoàng tộc mới có thể so sánh được.

Thực lực của người trẻ tuổi này…

Lý Đức Ước Khắc cảm thấy rất hiếu kỳ. Dựa theo tin tức dự đoán của Bàn Hoành Cơ đã phái người đưa tới từ mấy ngày hôm trước, cường giả Đấu Hồn đỉnh cấp cũng không chắc có hể là đối thủ của Càn Kình.

Đây là khái niệm gì vậy?

Lý Đức Ước Khắc tự tin, lần trước, trước khi Càn Kình rời khỏi Vĩnh Lưu Thành, chỉ cần mình thật sự động sát tâm, sẽ có thể dễ dàng đánh chết Càn Kình!

Hôm nay, dựa theo ý tứ trong tin tức của Xà Hoàng truyền đến, hình như Càn Kình không chỉ có thế lực vượt trội, hơn nữa thực lực cũng tăng lên rất nhiều.

May là mình chưa cùng Càn Kình trở mặt!

Lý Đức Ước Khắc thầm cảm thấy mình may mắn. Kể từ khi biết được bối cảnh phía sau lưng của Càn Kình, mình đã quả quyết đầu nhập vào phía bên Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ. Nếu như lúc đầu mình đầu phục gia tộc chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, kế tiếp khi Càn Kình trở lại Vĩnh Lưu Thành này, có thể sẽ cảm thấy không hợp với mình?

- Huynh đệ Càn Kình, ngươi đã trở lại rồi.

Lý Đức Ước Khắc cười lớn giang hai cánh tay đi về phía Càn Kình, trong miệng xưng hô cũng không tiếp tục gọi Càn Kình, hoặc là tiểu tử các loại nữa, mà trực tiếp xưng huynh gọi đệ với Càn Kình.

- Chào thành chủ đại nhân.

Càn Kình và Lý Đức Ước Khắc ôm một cái mang tính tượng trưng. Đại nhân Vân Tinh Huy Thăng đã mỉm cười đi lên.

- Đại nhân Vân Tinh.

Càn Kình cho Vân Tinh Huy Thăng một cái ôm thật chặt.

- Tiểu tử, ta giới thiệu cho ngươi làm quen một chút.

Vân Tinh Huy Thăng kéo Càn Kình tiêu sái đi về phía hội trưởng tổng nghiệp đoàn thợ rèn Trình Bộ Bằng.

- Đại nhân Vân Tinh, ngài chờ một chút.

Càn Kình dừng bước:

- Ta có một số việc muốn tuyên bố. Ta không muốn chờ mấy vị nhân vật kia biểu đạt lập trường xong, mới nói ra quyết định của ta. Ta không muốn kéo các nghiệp đoàn lớn xuống nước, cho nên có chút chuyện phải sớm nói rõ ràng.

Vân Tinh Huy Thăng sững sờ ở tại chỗ. Hắn chưa từng thấy qua vẻ mặt Càn Kình thận trọng như vậy. Điều đó cũng khiến thủ lĩnh của rất nhiều thế lực tò mò, đưa tầm mắt tập trung ở trên người Càn Kính, đi theo hắn.

- Gia Anh.

Càn Kình đứng ở trước mặt Cổ Nguyệt Gia Anh, thần sắc ngưng trọng thấp giọng nói:

- Đại thúc Lôi Địch… đại thúc người… đã qua đời.

Âm thanh cực nhỏ, nhưng lọt vào trong tai những người nghe được lại giống như một tiếng sấm vang rền giữa trời xanh. Thân thể Lý Đức Ước Khắc bỗng nhiên run lên. Một hơi lạnh từ dưới cột sống xông thẳng đến đại não.

Lôi Địch, cường giả nhập thánh! Chết!

Cổ Nguyệt Gia Anh đang mỉm cười, ngóng trông ái lang trở về, trong nháy ánh mắt ngây dại, cả người giống như bức tượng gỗ nhìn Càn Kình. Bàn tay nàng đang vươn ra muốn nắm lấy hai tay Càn Kính tay cứ dừng lại ở giữa không trung.

- Ai… làm?

Phải một hồi sau, Cổ Nguyệt Gia Anh đột nhiên thốt ra một câu hỏi dường như tâm tình vô cùng bình tĩnh. Nhưng chỉ có chiến sĩ chân chính mới có thể cảm giác được, trong câu nói bình tĩnh này lại ẩn chứa sát ý lạnh lẽo tới mức nào.

- Càn Chiến Huyền.

Càn Kình cũng trả lời rất đơn giản.

Câu trả lời đơn giản này vừa lọt vào trong tai người nghe, trong nháy mắt lại không hề đơn giản như vậy.

Càn Chiến Huyền!

Đó là đệ nhất cường giả của Càn gia! Trong Nhân Ma Man hiện tại, hắn là một trong những chiến sĩ đỉnh cấp cường đại nhất!

Thù này… làm sao báo được? Cái chết này, thoạt nhìn Càn Kình thật sự đã kết tử thù với Càn Chiến Huyền!

Trong nháy mắt, thật nhiều thủ lĩnh gia tộc muốn liên kết thế lực với Càn Kình, đều xoá sạch ý nghĩ ban đầu. Đắc tội với Càn Chiến Huyền này cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

- Đã biết.

Cổ Nguyệt Gia Anh buông thõng hai tay vừa rồi đã đưa về phía Càn Kình:

- Trước kia, ta nói sẽ chiếu cố cho chàng thật tốt. Sau này chàng phải tự chiếu cố lấy bản thân. Ta có chút việc cần ra ngoài.

- Đi chỗ nào?

Càn Kình bước tới chắn ngang đường đi của Cổ Nguyệt Gia Anh. Hắn lẳng lặng nhìn vị nữ nhân lớn tuổi hơn mình một chút này.

- Giết người.

- Càn Chiến Huyền sao?

- Không chỉ vậy. Tất cả người Càn gia.

Đoạn đối thoại đơn giản ngắn gọn, nhưng những người nghe chúng liền cảm thấy trong cơ thể có một luồng hàn khí không ngừng dâng lên. Bọn họ không ngờ hai người này lại không hề cố kỵ bàn luận chuyện giết người, hơn nữa còn là chuyện giết người Càn gia.

Loại ý niệm này, bình thường cũng chưa từng có mấy người dám suy nghĩ như vậy, ngày hôm nay lại có hai người trẻ tuổi như vậy không ngừng trò chuyện với nhau.

- Nàng có thể giết mấy người?

- Giết được bao nhiêu thì tính bây nhiêu.

Trong miệng Cổ Nguyệt Gia Anh không ngừng nói, dưới chân vẫn không nhừng lắc lư muốn tránh khỏi Càn Kình. Nhưng bao giờ nàng cũng bị Càn Kình ngăn cản lại. Trong mắt nàng đột nhiên xuất hiện sự ngoan độc, Song Nguyệt Loan Đao từ ống tay áo thoáng hiện, gác ở trên cổ Càn Kình:

- Tránh ra! Đừng ép ta giết chàng. Ngày hôm nay ai cản ta, ta giết người đó.

Lý Đức Ước Khắc theo bản năng lui về phía sau môt bước nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh đang phát giận. Nỗi đau mất cha khiến nữ nhân lạnh lùng này đã hoàn toàn mất đi lý trí, trở lại thành băng nữ Cổ Nguyệt Gia Anh như trước đó.

- Nàng có thể giết được mấy người? Nàng giết được bọn họ, Càn Chiến Huyền sẽ cảm thấy đau đớn sao?

Càn Kình lẳng lặng nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, không hề rời nửa bước:

- Càn gia có bao nhiêu chiến sĩ huyết mạch. Nàng giết nhiều, bọn họ tổn thất nhiều hơn hay nàng tổn thất nhiều hơn?

- Tránh ra.

Cổ Nguyệt Gia Anh vẫn gác song đao ở trên cổ Càn Kình tiếp tục di chuyển về phía trước mấy bước. Từng giọt máu đỏ tươi theo lưỡi của Song Nguyệt Loan Đao chảy xuống, tí tách rơi lên bàn chân Càn Kình.

- Không nên.

La Thanh Thanh thét lên một tiếng kinh hãi, bước nhanh về phía hai người. Nhưng cổ tay nàng lại bị Bích Lạc đưa tay kéo lại.

- Không nên qua đó.

Bích Lạc trốn ở trong ma pháp bào rộng, trong giọng nói rụt rè lại ẩn chứa sự kiên định hiếm có:

- Chuyện này, muội qua cũng vô ích.

Dị Chinh Chinh nghe thấy Bích Lạc nói vậy, cũng dừng bước chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.