Sất Trá Phong Vân

Chương 983: Chương 983: Hồn vực hoàng giả




Chỉ trong nháy mắt nó đã thăng cấp năng lực của hồn vực thiêu đốt và hồn vực bạo lực...

Càn Kình rất muốn thử một chút, xem mình ở dưới trạng thái này, toàn lực đánh ra một đòn sẽ có một uy năng đạt tới mức độ nào.

Thời gian nhập thánh, sẽ sử dụng thánh khí này sao?

Trong lòng Càn Kình bắt đầu cảm thấy kích động một cách khó hiểu. Nếu như sử dụng thánh khí này để tiến hành nhập thánh, như vậy năng lực của nó sẽ tiến vào trong hồn vực của mình. Đến lúc đó hồn vực bạo lực và hồn vực thiêu đốt của mình sẽ không còn ở trạng thái hồn vực như lúc ban đầu nữa.

Càn Kình lại đi thêm vài bước, sau đó hắn tháo thánh khí từ trên tay xuống trực tiếp để vào trong đấu giới. Nếu hắn tiếp tục mang theo nó, đi xuống dưới, có lẽ sẽ thật sự phải nhờ Đoạn Phong Bất Nhị cõng trên lưng mới xuống núi được.

- Đáng tiếc...

Đoạn Phong Bất Nhị liên tục thở dài:

- Chiến hữu, một đao vừa rồi của ngươi có uy năng quá mạnh mẽ, không chỉ giết chết Pháp Lạp Khắc, đấu khí nhảy vào trong cơ thể hắn còn khiến thân thể hắn hoàn toàn vỡ nát. Gia hỏa như vậy, trong đấu giới hẳn phải có không ít thứ tốt!

Càn Kình bất lực liếc mắt nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Nếu như Pháp Lạp Khắc không có hồn vực ở hình thức ban đầu, không có thánh khí, mình có thể trực tiếp bắt sống hắn. Nhưng hắn chẳng những có hồn vực hình thức ban đầu, lại nắm giữ thánh khí, còn có đấu thân thứ hai khiến mình thật sự bất ngờ.

Tuy rằng đánh chết hắn không phải là chuyện dựa vào vận khí, nhưng muốn bắt được hắn, cũng không phải là chuyện có khả năng gì. Cũng may là có cơ hội nổ nát hồn vực hình thức ban đầu của hắn, nếu không với uy năng kia sợ rằng mình muốn thu thập sẽ càng phiền phức.

Mọi người nói chuyện phiếm, tốc độ bước chân cũng tăng lên. Rất nhanh bọn họ đã đi tới đỉnh ngọn núi, mới phát hiện này không ngờ đây là một ngọn núi lửa! Núi lửa chết...

Tuyết trắng phủ đầy xung quanh đỉnh núi. Trong núi cũng không có nham thạch nóng chảy cuộn trào, chỉ có nham thạch với trạng thái kiên cố rất có khả năng đã vượt qua rất nhiều Đấu Binh. Đây dường như có thể nói là một trong những nham thạch kiên cố nhất trên đời. Chỉ tiếc rằng không có cách nào dùng nó để rèn trang bị.

- Nơi đó có một sơn động.

Đoạn Phong Bất Nhị đi về phía một chỗ trong miệng núi:

- Ta có thể cảm giác được lực lượng trong đó...

Mọi người đi theo hắn tiến về phía trước. Mỗi người ở đây đều có thể cảm giác được rõ ràng uy năng thánh khí trong đó.

Tất cả đi vào trong sơn động. nơi này có một thạch thất không tính là quá lớn, rõ ràng là do con người làm ra.

Vị trí trung tâm của thạch thất có để vài món trang bị lập lòe phát ra hào quang đặc biệt.

Càn Kình có chút không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Trước khi tiến vào trong sơn động này, hắn còn tưởng rằng ở đây sẽ có một chút kẻ trông chừng bảo vật, ví dụ như ma thú cường đại, hoặc quái vật ma đạo cường đại. Nhưng thật không ngờ ở đây không có bất kỳ thủ vệ nào.

Nếu tính là có, chính là một bãi đá, cùng với bức vẽ với màu sắc sặc sỡ ở trên vách tường. Phía trên khắc cục diện chiến đấu còn khiến người ta chấn động hơn hẳn sự miêu tả từ trong miệng của những người hát rong.

Đó là cuộc chiến giữa một đại quân với đại quân. Khuôn mặt của các chiến sĩ dẫn đầu được khắc rất mơ hồ. Có lẽ bởi vì được khắc sau một thời gian quá lâu, khiến các đường khắc đều bị ăn mòn đi rất nhiều.

Dù vậy, thời điểm nhìn thấy bức vẽ này, tâm tình mọi người vẫn cảm thấy vô cùng chấn động. Bên tai bọn họ lập tức vang lên những âm thanh chém giết, tư thế hào hùng trong cuộc chiến sinh tử.

Đây vốn chỉ là một bức vẽ khắc ở trên vách tường, nhưng giờ phút này nó giống như đã hoàn toàn sống lại, giống như ma pháp chiếu hình đang lơ lửng ở giữa thạch động. Đúng lúc này, hình ảnh lóe lên trong đầu mỗi người lại hoàn toàn khác nhau. Trong lúc bất tri bất giác, mọi người nhập vào trong đó, hóa thân thành một chiến sĩ đang chém giết ở trong đó.

Thạch thất vô cùng yên tĩnh. Mọi người đứng yên không nhúc nhích. Không bao lâu sau, trên trán Càn Kình bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi. Tiếp đó không bao lâu, trên người hắn bắt đầu rịn ra một chút máu tươi, sắc mặt càng đỏ ửng lên.

Phụt!

Mộc Nột Chân Sách phun ra một búng máu, toàn thân đầm đìa mồ hôi. Hắn liên tiếp lui về phía sau, con mắt đã khôi phục lại sự tỉnh táo lúc đầu. Hắn kinh ngạc nhìn các hình vẽ trên bức tường xung quanh, khẽ thì thầm nói với mình:

- Đáng sợ! Thật đáng sợ. Không ngờ ta lại tham gia vào một trận chiến đấu mà không biết là cuộc chiến đấu gì.

Đau đớn!

Mộc Nột Chân Sách cảm giác thân thể mình như muốn rời ra thành từng mảnh. Hắn vô lực ngẩng đầu nhìn những người khác. Hắn rất muốn đi lay bọn họ tỉnh lại, nhưng hắn biết rằng lúc này mình không có cách nào làm được bất cứ chuyện gì.

Tuy rằng vừa rồi chỉ là một tình cảnh tương tự với ảo cảnh, nhưng nó quá mức chân thật. Chân thật đến mức khiến người ta biết rõ là giả, vẫn không có cách nào tự kềm chế được chính mình!

Hơn nữa, người có chiến ý càng cường đại, càng dễ chìm vào trong đó mà không thể lui ra ngoài được.

- Vong linh...

Mộc Nột Chân Sách hồi tưởng lại tình huống trước đó. Xung quanh tràn ngập vong linh, các loại các dạng vong linh, ma pháp đấu khí bay loạn khắp bầu trời. Khắp nơi đều là một cảnh tượng chết chóc. Một đại hán da màu xám cầm búa sắt trong tay dẫn theo mấy chiến sĩ chiến đấu với các chiến sĩ có cùng màu da với hắn.

Tên chiến sĩ kia có da màu xám, bộ dạng đặc biệt đẹp mắt. Dấu hiệu màu xám trên trán hắn phát ra ánh sáng chớp động vô cùng yêu dị khiến người ta muốn quỳ lạy. Rất nhiều chiến sĩ lao về phía hắn, mới vừa tiến vào trong hồn vực của hắn, sẽ tự động quỳ xuống mặt đất.

Hồn vực hoàng giả! Hồn vực hoàng giả chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, chưa bao giờ thật sự xuất hiện!

Mộc Nột Chân Sách hiểu rất rõ ràng đó là cái gì.

Trên người có khí thế hoàng giả, người nào tiến vào trong hồn vực của hoàng giả đó sẽ phải quỳ lạy! Cho dù là chiến sĩ đồng cấp tiến vào trong đó, cũng sẽ phải chịu sự ảnh hưởng của hồn vực, không cách nào thật sự phát huy được uy năng của mình.

Chiến sĩ màu xám giống như không sợ đau đớn, không sợ bị thương! Bên trong đôi mắt ngoại trừ sự cuồng nhiệt ra, còn có sự hổ thẹn nói không nên lời. Dường như hắn đang giãy dụa, chỉ có điều không biết hắn rốt cuộc đang giãy dụa vì cái gì.

Chiến sĩ cầm theo cây búa chiến, phóng ra Đấu Hồn cực kỳ giống với Đấu Hồn cây búa của Càn Kình. Chỉ có điều Đấu Hồn của cây búa kia có ba hồn vực khác nhau. Trên cây búa của Càn Kình chỉ có một hồn vực.

- Phụt! Mẹ ơi!

Đoạn Phong Bất Nhị nặng nề đặt mông ngồi dưới đất, nhìn cánh tay trái không ngừng phun máu đỏ:

- Thiếu chút nữa thì chết rồi!

- Phụt!

Thiết Khắc gần như lập tức trầm mặc phun ra một ngụm máu tươi. Vị ma vũ sĩ huyết mạch thiên tài này tỉnh lại từ trong trạng thái khác thường. Những chiếc cánh chim màu đen phía sau lưng của thiên sức Đọa Lạc đã bị rụng không ít lông chim nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.