Sất Trá Phong Vân

Chương 106: Chương 106: Hung cốc Tứ Quý




Thời gian lần tuyết lở thứ hai diễn ra còn kéo dài hơn so với lần đầu tiên. Không ít tuyết tràn xuống, còn dâng lên kình phong, trực tiếp thổi vào trong sơn cốc Tứ Quý. Gió tuyết lạnh lẽo khiến đầu óc ba người dần dần tỉnh táo lại.

Nơi này là nơi nào? Sơn cốc Tứ Quý! Trong sách vở ghi lại, đây là nơi có đàn ma thú và dã thú hung mãnh thường xuyên lui tới. Cho dù là chiến sĩ Hàng Ma cũng sẽ không dễ dàng đặt chân tới đây.

Càn Kình quay đầu tìm kiếm khắp nơi, phát hiện xung quanh đây ngoại trừ có thể nghe được tiếng tuyết lở thật lớn, tiếng tuyết sụp xuống, còn lại không có sinh vật sống nào khác.

- Có lẽ là tuyết lở quá lớn khiến ma thú và dã thú vốn ở gần đây đều sợ hãi bỏ chạy sao?

Càn Kình sử dụng Trảo Mã Đao khởi động thân thể mình, rất nhanh quan sát được hoàn cảnh chung quanh.

Ở trong thế giới vô tận, trải qua kinh nghiệm tiến vào trong núi tìm kiếm quặng sắt khiến Càn Kình tạo thành thói quen ở bất luận hoàn cảnh xa lạ nào, hắn cũng lập tức tìm kiếm vị trí thích hợp để phòng thủ, công kích và ẩn nấp.

Thạch động?

Càn Kình nhìn vách núi cách đó không xa có một cửa động miễn cưỡng có thể có một người lách qua. Đó là một cửa động vô cùng thích hợp để ẩn nấp. Nếu không quan sát cẩn thận căn bản rất khó phát hiện ra sự tồn tại của cửa động. Có thể trước đó cửa động có khả năng đã bị tuyết che khuất. Sau khi tuyết lở, chấn động khiến cửa động lộ ra.

Dù vậy, nếu như không phải nắm giữ kinh nghiệm phong phú khi sinh tồn trong nơi hoang dã, muốn tìm được sự tồn tại của nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Càn Kình sử dụng Trảo Mã Đao giống như cây gậy miễn cưỡng đi về phía trước hai bước, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Vừa rồi, tuyết lở với khí thế không gì sánh được, nếu không phải có đấu lực cửu cấp hộ thể, sợ là xương đầu gối bị ép thành mảnh vụn cũng không phải là việc gì khó.

- Xương đầu gối không có việc gì, nhưng cái mũ của ta...

Càn Kình vội vàng đưa tay ra tìm chiếc mũ pháp sư được cột chặt sau lưng, phát hiện chiếc mũ pháp sư vẫn còn, hơn nữa hình như hoàn toàn không bị tổn hại, lúc này lo lắng trong lòng mới tạm dừng lại.

Bích Lạc và Thủy Liên Doanh nghi ngờ nhìn phía sau lưng Càn Kình. Trong tình cảnh xung quanh sơn cốc Tứ Quý bất kỳ lúc nào cúng có thể có ma thú dã thú lao ra, hai người từng nhìn thấy Càn Kình luân phiên chiến đấu và phát uy, đều không tự chủ được, tạm thời coi hắn là chỗ dựa của mình.

Càn Kình đi tới sơn động cách đó không xa, điều hòa đấu lực trong cơ thể một lần nữa, hai tay nắm chặt Trảo Mã Đao thận trọng tới gần sơn động.

Ở trong sơn cốc Tứ Quý, bất kỳ ai cũng không dám bảo đảm sơn động này an toàn, bên trong không dã thú hoặc là ma thú hung ác cường đại nào.

- Sơn động?

Thủy Liên Doanh có chút không dám tin khi thấy Càn Kình phát hiện ra cửa động. Khi nàng đi cùng đoàn đội Tiêu Trường Lôi Minh, mọi người mạo hiểm tính mạng tiến vào sơn cốc nguy hiểm này. Sau khi tìm kiếm cẩn thận, bọn họ cũng không phát hiện ra được nơi này có một sơn động nào.

Càn Kình từng bước đến gần. Cho dù hắn không cảm giác được trong sơn động có bất kỳ khí tức nguy hiểm nào, nhưng vẫn thận trọng đến gần. Hắn rất sợ gặp phải có dã thú hoặc mãnh thú nào đó có thể che giấu được khí tức của mình, đột nhiên phát động công kích nào đó.

- Trên người các nàng có mồi lửa không?

Càn Kình quay đầu lại nhìn hai nàng. Thủy Liên Doanh cẩn thận lấy từ trong người ra lớn chừng một ống gỗ dài bằng một ngón tay, sau đó mở nắp đậy trên đầu ống gỗ, nhẹ nhàng thổi vài cái. Ống gỗ lập tức bùng lên một ngọn lửa nhỏ.

- Cỏ dại, tìm ít cỏ dại đi.

Càn Kình nhìn chằm chằm vào sơn động, cẩn thận ra lệnh. Thủy Liên Doanh lập tức hiểu suy nghĩ của hắn, đốt búi cỏ dại ném vào trong sơn động sử dụng phương pháp hun khói, xem thử bên trong có sinh vật nào tồn tại hay không.

Tuy rất nhiều nơi trong sơn cốc Tứ Quý bị tuyết trắng bao trùm, nhưng muốn tìm chút cỏ khô cũng không phải là việc gì khó khăn. Thủy Liên Doanh dựa vào kỹ năng của một người thám hiểm sinh tồn ở nơi hoang dã, rất nhanh đã tìm được cỏ khô và củi đốt. Càn Kình đốt cháy cỏ khô, ném vào sơn động.

Ngọn lửa cháy tí tách bên trong sơn động. Khói đặc cuồn cuộn từ đó thỉnh thoảng bay ra. Còn có không ít khói đặc tràn vào bên trong.

Càn Kình chờ sau khi ngọn lửa tắt chừng nửa giờ. Trên cơ bản lúc này khói đặc đã theo cửa động tản ra ngoài, hắn mới cẩn thận lách vào sơn động, phát hiện không gian bên trong này rộng hơn nhiều so với cửa động chật hẹp bên ngoài. Cho dù là đặt một chiếc xe ngựa ở trong đó cũng còn có thể còn đường trống cho hai người đi song song.

Huyệt động còn kéo dài về phía trong vách núi. Càn Kình giơ cao ngọn lửa, dựa vào ánh sáng lập lòe đi tiếp hơn mười thước, mới phát hiện đã tới đã hết đường. Ở đây thoạt nhìn là một chỗ ở không tồi. Mặt đất tương đối khô mát, cũng không có phân nước tiểu hay lông dã thú.

- Vào đi. Bên trong vẫn tương đối an toàn.

Ngoài cửa hai người nghe được lời Càn Kình nói, cẩn thận lách vào sơn động, nhất thời kinh ngạc trước sự rộng rãi bên trong sơn động.

- Tạm thời các nàng cứ ở chỗ này, ta đi ra ngoài xem một chút.

Càn Kình cầm Trảo Mã Đao lại ra khỏi sơn động. Nhìn thấy tuyết lở còn chưa dừng nhẹ khẽ lắc đầu:

- Xem tình hình này, cho dù tuyết dừng, muốn rời khỏi sợ rằng cũng không dễ dàng gì. Trừ phi tuyết tan. Nếu không...

Càn Kình quay đầu không hề nhìn tuyết lở nữa, lại quan sát tình hình xung quanh sơn cốc Tứ Quý. Khắp nơi đều là tuyết trắng nhưng có không ít nơi lộ ra cỏ dại và cành cây khô. Phía xa hơn một chút là một rừng cây rậm rạp. Tuyết lớn đọng trên ngọn cây, cảnh tượng khiến người ta càng cảm thấy lạnh giá.

Càn Kình rụt cổ. Hắn ở bên ngoài sơn cốc Tứ Quý chỉ mặc áo đơn, nhưng căn bản không nghĩ đến chuyện đi vào sơn cốc. Đồng thời sơn động bị tuyết lở chặn đường nên tạm thời không cách nào rời khỏi. Ở lại chỗ một lúc lâu, thân thể nhất thời cảm giác có hơi lạnh.

- Sớm biết vậy, mang theo áo khoác lông thì tốt rồi.

Càn Kình cắm Trảo Mã Đao bên cạnh mặt đất, chà xát hai tay, liên tục giậm chân muốn làm nóng cơ thể lên một chút, đồng thời quan sát xung quanh xem có thể tìm được một vài cái áo bông. Nhưng hắn lại phát hiện xung quanh ngoại trừ cây cối ra chính là tuyết trắng.

- Quên đi!

Càn Kình cắn răng, dùng sức giậm chân mấy cái, cầm Trảo Mã Đao nhanh chóng thu gom cỏ khô dưới lớp tuyết, lại cúi lưng thận trọng đi tới gần rừng cây cách đó ba trăm thước. Hắn sử dụng Trảo Mã Đao chặt một cây tùng nhỏ, sau đó chặt các nhánh xung quanh cây tùng để lại chiều cao bằng đầu người, khiêng khúc gỗ, cỏ khô chạy về trong sơn động.

- Ngày hôm nay khả năng rời đi không lớn.

Càn Kình vừa nói, vừa dùng Trảo Mã Đao làm búa, chặt khúc gỗ thành từng nói:

- Sợ rằng chúng ta phải ở chỗ này ít nhất thêm một đêm. Để không bị đông chết, các nàng đi kiếm thêm chút cành cây. Nhớ kỹ đừng vào gần rừng cây nhỏ tránh phát sinh nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.