- Quái thai!
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn Đấu hồn của Càn Kình đang biến hóa rất nhanh, hắn không nhịn được thở dài lắc đầu.
Mộc Nột Chân Sách trừng mắt với Đoạn Phong Bất Nhị một cái. Người này thật thú vị, lại đi nói người khác là quái thai? Bản thân hắn không phải là quái thai sao? Không nhập thánh lại nắm giữ hồn vực với hình thức ban đầu. Hơn nữa hắn còn có một đôi mắt đặc biệt. Đến bây giờ hắn cũng không nói cho bất kỳ kẻ nào biết, hắn có năng lực gì đặc biệt.
Mộc Nột Chân Sách thậm chí nghi ngờ hiện tại Đoạn Phong Bất Nhị đã có thể thức tỉnh lực lượng huyết mạch tiếp theo bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn áp chế. Hình như hắn đang muốn tích góp nhiều thứ hơn!
- Tất cả đều là quái thai!
Mộc Nột Chân Sách đáp trả lại Đoạn Phong Bất Nhị một câu.
- Ngươi không phải là quái thai sao?
Đoạn Phong Bất Nhị cười nhìn Mộc Nột Chân Sách. Tiểu tử này chính là một quái thai trong hệ ma pháp sư. Tuy rằng lực chiến đấu của bản thân hắn có sức phá hoại tệ nhất, nhưng nếu ở trong đoàn chiến, tác dụng của sự trợ giúp không thể nhỏ hơn so trong bất kỳ người nào trong đội ngũ.
Cuộc chiến sinh tử, rất lâu đều chỉ thiếu một đường. Một đường phán đoán này chính là hai kết cục sống và chết hoàn toàn khác nhau. Trong tình huống tinh thần lực của Mộc Nột Chân Sách quấy nhiễu thành công, đây tuyệt đối là lợi khí giết người mạnh nhất!
Mộc Nột Chân Sách vẫn duy trì phong thái cợt nhả:
- Ta cũng là một quái thai.
Ầm!
Trên bầu trời, Đấu Hồn địa hỏa chi tâm của Càn Kình cuối cùng đã ngưng tụ trở thành một thanh chiến búa khổng lồ! Phía trên thanh chiến búa có khắc vô số hoa văn, đó là dấu vết của từng đấu ấn!
Chiến búa Đấu Hồn chậm rãi từ trên không trung đáp xuống, rơi vào trong bàn tay Càn Kính. Thanh chiến búa này lớn gấp mấy lần so với Càn Kình. Nó nằm ở trong tay của hắn lại không khiến cho người ta có chút cảm giác đột ngột, hơn nữa còn cảm giác được bên trong đó dường như ẩn chứa lực lượng có thể hủy diệt mặt đất.
Càn Kình chậm rãi mở mắt ra, sau đó bỗng nhiên hoàn toàn mở lớn. Hắn nhìn thanh chiến búa trong tay có chút suy nghĩ, nở nụ cười. Búa thứ sáu!
Trong mười tám búa thặng phong, mình ít nhất đã thật sự hoàn toàn nắm trong tay sáu búa! Không nghĩ tới một nửa tấm lá chắn vỡ lại mang đến cho mình lợi ích lớn không cách nào tưởng tượng. Nhưng cái giá phải trả cho những lợi ích này cũng quá lớn. Một mạng người! Đó là mạng của một người thân!
Nếu như có thể, Càn Kình tình nguyện để bản thân không ngưng luyện Đấu Hồn, không nhận được lợi ích này, chỉ cần đại thúc Lôi Địch có thể sống lại.
- Càn Kình, thật tốt đối với người bây giờ còn sống bên cạnh ngươi.
Mộc Nột Chân Sách vỗ vào vai Càn Kính, thuận lợi thó lấy ấm trà bên tay hắn thả vào trong đấu giới của mình:
- Người chết phải hoài niệm, nhưng vẫn nên đối xử tốt với người còn sống bên cạnh mình. Nếu không, chờ bọn họ chết đi, ngươi lại hoài niệm thì có ý nghĩa và giá trị gì?
Càn Kình đồng thời tiếp nhận gật đầu. Trước đây bao giờ mình cũng cho rằng chờ tới lúc thành công, sẽ tiến hành bù đắp lại thật tốt cho những người bên cạnh mình. Nhưng mình lại quên mất, con người sẽ chết. Bọn họ chết đi, mình hoài niệm bọn họ một trăm năm, không bằng khi bọn họ còn sống, đối xử tốt với bọn họ một trăm ngày, một trăm giờ, thậm chí một trăm giây mới có giá trị.
- Ta muốn đi tới Càn gia.
Càn Kình cầm chiến búa trong tay:
- Lúc này đây, ta không phải muốn đi nhận phụ thân. Ta chỉ muốn đi thăm phụ thân ta một chút. Nếu như có thể, ta nguyện ý nói một chút với Càn gia.
Mộc Nột Chân Sách cười đi về phía ngoài cửa, hắn quay đầu lại thoáng nhìn về phía Càn Kình nói:
- Ngươi đã trưởng thành.
Đoạn Phong Bất Nhị rất không ủng hộ, bĩu môi. Càn Kình chỉ là đứng ở trên lập trường một đứa con trai để nhìn nhận sự việc. Vì phụ thân, hắn có thể làm tới mức như vậy. Trong khi đó, Mộc Nột Chân Sách cũng chỉ đứng ở trên vị trí hoàng quyền để nhìn nhận sự việc, cho rằng hai bên hòa thuận đánh bại Ma tộc là quan trọng nhất. Nhưng bọn họ đều quên mất một người. Đó chính là người quan trọng trong chuyện này. Đó chính là Càn Thành!
Phụ thân của Càn Kình là một người không có chiến lực, nhưng cũng không có nghĩa rằng hắn là một lão già không có khí phách, không có tư tưởng.
Ngược lại, lão nhân không có chiến lực này, lúc đầu dưới tình huống ở trước cửa Càn gia vì con trai mình đã thể hiện ra khí phách không thua gì bất kỳ một cường giả đứng đầu và gia chủ thế lực lớn nào.
Vì Càn Kình có thể đạt được mục tiêu, Càn Thành có thể nhịn! Vì Càn Kình có tiền đồ, Càn Thành cũng có thể hi sinh tất cả mọi chuyện của mình!
Làm một phụ thân, Càn Thành tuyệt đối sẽ không hi vọng thấy con trai của mình cúi đầu trước Càn gia! Cho dù chỉ mới đàm phán, Càn Thành cũng sẽ không đồng ý!
Đoạn Phong Bất Nhị tin tưởng vào thời khắc cần thiết, Càn Thành thậm chí sẽ dùng tới cái chết, để chặt đứt ý niệm đàm phán giữa Càn Kình và Càn gia!
Nói trắng ra, giữa Càn gia và Càn Kình căn bản không có bất kỳ khả năng giải hòa nào! Thời điểm Lôi Địch chết đi đã quyết định tất cả những điều này.
Càn Kình có thể nhượng bộ tới mức nào, có thể đàm phán thế nào?
Càn Chiến Huyền? Đó là người Càn Kình nhất định phải giết. Nếu như không giết Càn Chiến Huyền, Càn Kình sẽ có lỗi với Lôi Địch và Cổ Nguyệt Gia Anh, đồng thời cũng có lỗi với chính lương tâm của mình.
Không nói!
Đoạn Phong Bất Nhị không lên tiếng nhìn Mộc Nột Chân Sách. Có đôi khi sẽ phải giữ quyết định ở trong đầu. Lục hoàng tử rất thông minh rất có nhãn lực, nhưng bởi vì luôn muốn khiến hai bên có thể cùng tồn tại đối kháng với Ma tộc, mà quên mất sự bế tắc giữa bọn họ.
- Lại nói, chiến hữu! Chúc mừng ngươi đã biến Đấu Hồn thành dạng cây búa.
Đoạn Phong Bất Nhị đổi đề tài:
- Để ăn mừng ngươi có loại Đấu Hồn kỳ quái này...
- Đưa ngươi một điếu thuốc lá?
- Chiến hữu! A! Ngươi không hổ danh là chiến hữu tốt nhất của ta!
Đoạn Phong Bất Nhị trực tiếp nhào tới ấn ngã Càn Kình xuống giường:
- Ngươi thực sự hiểu ta rất rõ! Ngươi nói ngươi hiểu rõ ta như vậy, ta nên thế nào để cảm ơn ngươi...
Kẽo kẹt...
Lúc này, cánh cửa lại mở ra. Thiết Khắc đứng ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng bên trong gian phòng, trên khuôn mặt anh tuấn lóe lên một sự ngạc nhiên. Sau đó hắn bắt đầ uchậm rãi đóng cửa phòng lại.
- Ta nhổ vào! Thiết đẹp trai, ngươi đang nghĩ loạn cái gì thế?
Đoạn Phong Bất Nhị từ trên giường nhảy xuống đất lao về phía cánh cửa:
- Ngươi đóng cửa làm gì?
Trên mặt Thiết Khắc lộ vẻ thâm trầm, gật đầu một cái. Hắn thông qua khe cửa nhìn Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Ta hiểu được, ngươi không cần giải thích. Ngươi cũng hiểu được...
- Hiểu em gái ngươi thì có!
Đoạn Phong Bất Nhị kéo cửa phòng ra:
- Ít nghĩ loạn cho ta. Giữa ta và Càn Kình hoàn toàn thuần khiết.
- Càn Kình là thuần khiết, ta tin tưởng.
Thiết Khắc nói nửa câu, sau đó xoay người đi về phía một hướng khác. Chỉ có điều trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ ta không tin ngươi thuần khiết.