Mặt to ma vật khói xám hoàn toàn không ngờ trên người Mộc Nột Thiên Sách xảy ra biến dị, nó tập trung hết lực lượng buông xuống thân thể này, mãi khi cơ thể Mộc Nột Thiên Sách không chịu đựng nổi mới ngừng.
Biến dị đột ngột, mặt to ma vật khói xám hét thảm, miệng Mộc Nột Thiên Sách cũng phát ra tiếng hét, trong miệng lần đầu tiên phát ra thanh âm hơi sợ và phần nhiều là tức giận.
- Phục Long Chân Sách?
Kiếm quang đâm vào khói xám như sấm mùa xuân điên cuồng nổ, từng đợt sóng đánh tan khói xám. Như có thiên quân vạn mã xông xáo trong khói xám, xé nát khói xám thành mảnh vụn.
Giây tiếp theo, khói xám ma vật sắp bám vào người Mộc Nột Thiên Sách đột nhiên nổ tung, trong phút chốc tan thành mây khói như chưa từng xuất hiện.
Mắt Mộc Nột Thiên Sách từ trống rỗng biến sáng ngời, không còn lực lượng xám nâng từ trên trời rớt xuống.
Hai chân Đoạn Phong Bất Nhị đạp đất bay ra đỡ Mộc Nột Thiên Sách đã hôn me,e Hồn vực dịch chuyển tức thời có thể thuấn di trong phạm vi mười thước. Đoạn Phong Bất Nhị chỉ có thể tự mình di chuyển mới nhanh chóng đỡ được Mộc Nột Thiên Sách.
Càn Kình thầm thở phào. Mặc kệ vừa rồi xảy ra chuyện gì, ít nhất bây giờ có vẻ như Mộc Nột Thiên Sách đã thoát khỏi khống chế.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đến bên Càn Kình, khẽ thở dài. Bình thường nam nhân này ra tay dứt khoát, đủ độc nhưng có khi lòng mềm yếu. Nếu để Mộc Nột Thiên Sách đổi chỗ thì chắc lục hoàng tử không chút do dự giương cung bắn.
Càn Kình đón lấy Lộ Tây Pháp chi tâm, bên tai vang vô số tiếng hét chói tai, vô tận cảm xúc mặt tràn tràn ngập trong não làm người nổi điên.
- Tình huống này yếu hơn vừa rồi gấp trăm ngàn lần.
Càn Kình khâm phục nhìn Mộc Nột Thiên Sách ngủ say. Càn Kình cầm quả cầu kim loại đã thấy bứt rứt trong người, Mộc Nột Thiên Sách khạy quả cầu kim loại ra khỏi quan tài kia cần có tinh thần lực, ý chí đến đâu?
Càn Kình bỏ Lộ Tây Pháp chi tâm vào đấu giới, xoay người cất bước đi hướng quan tài nhỏ hơn. Càn Kình giơ hai tay từng chút một nâng quan tài lên.
- Sức mạnh của Càn Kình . . .
Đoạn Phong Bất Nhị chép miệng, lắc đầu, nói:
- Nhiều Bỉ Mông ở trước mặt hắn chỉ có thể cúi đầu nhận thua . Có lẽ chỉ có đám Hoàng Kim Bỉ Mông là so sánh được, quan tài này ước chừng cỡ ngàn cân.
Quan tài to bị Càn Kình ném vào đấu giới, mắt hắn chớp lóe tia tiếc nuối.
- Không thể mang đi hết, không có thời gian, nếu không thì thật sự muốn lấy hết tất cả nghiên cứu.
Đoạn Phong Bất Nhị cười đề nghị:
- Hủy nó?
Thiết Khắc bắn Hủy Diệt Ma Nhãn vào quan tài nhưng không thể bắn thủng, chỉ để lại một vệt to cỡ nắm tay rồi mất lực lượng.
Đoạn Phong Bất Nhị cười héo. Quan tài cứng rắn hơn Đoạn Phong Bất Nhị tưởng tượng, ít nhất gã không dám ngay mặt đối diện Hủy Diệt Ma Nhãn nóng cháy của Thiết đẹp trai.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đi ra ngoài cửa, nhanh chóng gom hết các tài liệu hiếm có trên đường đi bỏ vào đấu giới, phát huy tác phong cướp bóc của mã tặc tái ngoại.
Đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Mộc Nột Thiên Sách leo lên bậc thang dài dặc, lại quay về mặt đất.
Càn Kình hít thở không khí buổi tối mát mẻ, nghe sau lưng Mộc Nột Thiên Sách rên rỉ tỉnh dậy.
- Không ngờ còn sống.
Mộc Nột Thiên Sách nhìn các vì sao nhấp nháy dưới màn đêm, trong giọng nói tràn ngập sống sót sau tai nạn cảm thán.
- Thật không ngờ.
- Xin chúc mừng.
Đoạn Phong Bất Nhị cười tủm tỉm nhìn Mộc Nột Thiên Sách, nói:
- Thế này mà ngươi không chết, ngươi có mạng hoàng đế đấy.
Mộc Nột Thiên Sách cười suy yếu, giãy dụa tránh khỏi ngực Phần Đồ Cuồng Ca, nhìn hướng Càn Kình. Càn Kình đang mỉm cười với Mộc Nột Thiên Sách.
- Ngu ngốc.
Mặt Mộc Nột Thiên Sách âm trầm trừng Càn Kình, nói:
- Sao ngươi có nương tay như nữ nhân vậy?
Nụ cười đông trên mặt Càn Kình.
Mộc Nột Thiên Sách liên tục lắc đầu, nói:
- Ngươi nên độc ác hơn, nếu ta là ngươi thì chắc chắn sẽ hành động!
- Nhưng mà . . .
Khuôn mặt lạnh lẽo nở nụ cười ấm áp, Mộc Nột Thiên Sách nói:
- Ta sống, cảm giác sống thật tốt.
- Được rồi, cho ngươi sống còn nói nhiều cái gì?
Đoạn Phong Bất Nhị vỗ sau gáy Mộc Nột Thiên Sách, nói:
- Mau rời khỏi đây, tìm chỗ an toàn chia chác đi.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy gật đầu. Nếu không nhanh phân chai thứ này, không ai biết về sau xảy ra vấn đề gì, có bị người khác cướp đi không, vậy thì mệt đây.
Càn Kình đưa mắt nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Quanh Đọa Lạc chi thành Ma tộc, có ai hiểu hoàn cảnh nơi này chỗ nào an toàn nhất thì chỉ có Lộ Tây Pháp Lưu Thủy công chúa.
- Ta biết một rừng cây.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy trầm ngâm, nói:
- Chỗ đó là lộ thiên nhưng vì bên trong không có dã thú, cũng không có ma thú, chỉ là rừng cây nên không ai chú ý, càng an toàn hơn chỗ hẻo lánh nào.
Phần Đồ Cuồng Ca đồng ý gật đầu, nói:
- Càng là nơi góc khuất người chế tạo càng dễ bị người, ma tìm tòi, điều tra, ngược lại chỗ như vậy sẽ không bị tìm kiếm.
- Thế thì còn chờ gì nữa?
Đoạn Phong Bất Nhị xoa tay, nói:
- Ta rất mong chờ Lộ Tây Pháp chi tâm sẽ cho chúng ta lợi ích gì.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy chọn một hướng, thi triển thân pháp dẫn đầu vọt đi.
Đoạn Phong Bất Nhị theo sát, ở trên không trung không giữ thăng bằng suýt té xuống đất.
Đoạn Phong Bất Nhị vội vịn trán, lầm bầm:
- Sao chóng váng quá, buồn nôn mắc ói.
- Mang thai . . .
Giọng Thiết Khắc bình tĩnh lạnh nhạt bay vào tai Đoạn Phong Bất Nhị.
- Ngươi mới mang thai!
Đoạn Phong Bất Nhị gào lên:
- Lão tử là nam!
Càn Kình đi theo, nhỏ giọng nói:
- Không nhập thánh sử dụng Hồn vực bị tác dụng phụ, một lúc nữa sẽ khỏe.
- Đúng là chiến hữu có học vấn.
Đoạn Phong Bất Nhị trợn mắt trừng Thiết Khắc đi nhanh bên cạnh.
Thiết Khắc vô lực liếc Đoạn Phong Bất Nhị, cứng miệng nói:
- Mang thai.
- Ngươi đang ghen tỵ ta có Hồn vực!
- Hôm khác ta cũng có và còn là hoàn chỉnh!
- Chắc chắn là Hồn vực dở ẹc.
- Nhất định là Hồn vực mạnh nhất!
Đoạn Phong Bất Nhị. Thiết Khắc vừa chạy nhanh vừa đấu võ mồm. Phần Đồ Cuồng Ca nhìn Đoạn Phong Bất Nhị, thở dài thườn thượt, hai người nyàh ôm nào bị phế đấu khí cũng sẽ không chết đói, chỉ cần ở trên đường cái cãi lộn cho người ta xem chắc thu nhập còn cao hơn cả Ngâm Du Thi Nhân.
Đám người Càn Kình, Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, Mộc Nột Thiên Sách chạy nhanh một lúc sau Lộ Tây Pháp Lưu Thủy tìm vài con chiến ma,x nhảy lên lưng ngựa lao nhanh về hướng rừng cây nhỏ.
Một đường chạy nhanh tới rừng cây Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nói, Càn Kình thế mới biết tại sao công chúa bảo chỗ này an toàn.
Rừng cây nhỏ? Hiếm khi nào Càn Kình thấy có cây 'nhỏ' như vậy. Thân cây nhỏ nhất cần bốn, năm người ôm mới hết.
Cây thô thì mười mấy vòng tay mới miễn cưỡng đủ.
Những cây to rậm rạp um tùm, cao vài chục trượng, lạc vào trong sẽ thấy tinh thần thả lỏng.