Bọn họ còn thê thảm hơn cả những người bình thường. Ở trong mắt các ngươi, bọn họ chẳng qua là phế vật thất bại, phế vật không có giá trị lợi dụng! Nhưng bọn họ cũng là người!
Tâm tình Đoạn Phong Bất Nhị kích động ngửa mặt lên trời liên tục rít gào:
- Khi trong đó có người thức tỉnh lực lượng huyết mạch, các ngươi lại lao lên để diễn tả cái các ngươi gọi là thiện ý! Các ngươi không phải là người nắm giữ lực lượng! Mỗi ngày các ngươi chỉ cầu lực lượng, lại chỉ là nô bộc của lực lượng!
- Cửu Dương Phong Thái chết sao? Vậy Khí Cửu Dương không chết sao? Cửu Dương Phong Thái không đáng chết, vậy bằng hữu ta đáng chết sao? Không sai! Hắn đáng chết! Hắn ngu xuẩn tin tưởng vào những lời nói dối của các ngươi! Trở lại gia tộc huyết mạch Chiến Thần đi bán mạng! Hắn ngu xuẩn, ngu xuẩn đáng chết! Một điểm cũng không sai! Cửu Dương Phong Thái cũng đáng chết! Nếu hắn muốn hại người, hẳn phải nghĩ được hậu quả hại người là là phải nhận lửa giận!
Sắc mặt Cửu Dương Chân Tông âm trầm nhìn chằm chằm vào Đoạn Phong Bất Nhị:
- Chuyện Khí Cửu Dương ta cũng đã biết. Đối với chuyện này, ta cũng cảm thấy rất căm tức. Nhưng dù sao Khí Cửu Dương đã chết, Cửu Dương Phong Thái còn sống! Vì thế, ta đã từng răn dạy Phong Thái, đồng thời trừng phạt hắn trong vòng một năm gia tộc sẽ không cho hắn nửa xu chi tiêu!
- Mạng của Khí Cửu Dương hóa ra chỉ trị giá bằng nửa năm chi tiêu của tên Cửu Dương Phong Thái ngu xuẩn này! Ha ha ha ha...
Đoạn Phong Bất Nhị cười một cách điên loạn:
- Đại nhân Xà Hoàng, nếu như ta quay về Bàn gia, như vậy ta giết chết Cửu Dương Phong Thái, ngài có phải cũng muốn xử phạt ta hay không?
Mắt Bàn Hoành Cơ nhất thời sáng ngời, trong mắt lộ ra ánh sáng cảm kích không có gì sánh kịp nhìn về phía Cửu Dương Chân Tông, hận không thể trực tiếp ôm gia chủ huyết mạch Chiến Thần này vào trong ngực hung hăng hôn một cái, cảm ơn hắn đã đưa ra câu trả lời như vậy.
- Để xin lỗi đối với gia tộc Cửu Dương, ta cảm thấy bản Xà Hoàng sẽ phạt ngươi hai năm chi tiêu trong gia tộc.
Bàn Hoành Cơ cố gắng khiến dang vẻ của mình được nghiêm trang:
- Tuy rằng, Cửu Dương Phong Thái này lớn tuổi như vậy, mới đánh tới thực lực cấp Thực Thánh. Ngươi là thực lực cấp Chân Thánh! Mạng của hắn vốn không đáng giá như thế, nhưng vì biểu thị sự thương tiếc đối với gia tộc Cửu Dương, biểu thị sự căm giận của bản Xà Hoàng, ta sẽ cắt tất cả tiền tiêu vặt hàng tháng trong hai năm của ngươi.
Đoạn Phong Bất Nhị nhún vai nhìn Cửu Dương Chân Tông:
- Đáp án này ngươi hài lòng không? Nếu như ngươi cảm thấy ta giết Cửu Dương Phong Thái của gia tộc ngươi thật sự quá đáng, như vậy ta trở về gia tộc huyết mạch rắn chín đầu. Giảm tiền tiêu vặt hàng tháng trong một năm để đổi lấy mạng của Khí Cửu Dương sao? Thật mệt ngươi nói ra!
Cửu Dương Chân Tông nhíu mày:
- Phong Thái và Khí Cửu Dương là việc riêng của gia tộc huyết mạch Chiến Thần ta, không tới phiên người ngoài quản.
- Ta không quan tâm tới Cửu Dương Phong Thái. Ta chỉ biết bằng hữu ta bởi vì Cửu Dương Phong Thái mà chết.
Đoạn Phong Bất Nhị không chút khách khí quay lại trừng mắt với Cửu Dương Chân Tông:
- Nếu đã âm mưu hại chết người, vậy ta sẽ cho hắn tìm lại công đạo! Cửu Dương Chân Tông, ngươi đứng ở địa vị cao quá lâu, trong mắt của ngươi chỉ có lợi ích. Ngươi căn bản không biết bằng hữu chân chính là cái gì? Ngươi nhắm mắt lại suy nghĩ một chút xem, một khắc sau khi ngươi phải chết, bằng hữu ngươi có thể giao phó là ai? Có đúng là rất đáng buồn, ngay cả một bằng hữu đáng tín nhiệm cũng không có hay không?
- Gia tộc huyết mạch truyền thừa vô số năm, tất nhiên có quy củ của mình. Ngươi là một kẻ bị đá ra khỏi gia tộc chiến sĩ huyết mạch thì biết cái gì?
Trong giọng nói của Càn Vô Tinh Thần tràn ngập sự răn dạy:
- Ngươi đứng quá thấp, cũng không đủ độ cao, căn bản không biết cái gì là nhẹ, cái gì là nặng!
- Ngươi tính là thứ gì?
Đoạn Phong Bất Nhị trừng mắt nhìn về phía Càn Vô Tinh Thần:
- Cút sang một bên! Lão tử không có thời gian để ý tới ngươi!
Càn Vô Tinh Thần nhất thời nghẹn lời, sắc mặt đỏ lên căm tức nhìn Đoạn Phong Bất Nhị. Từ trước tới nay vẫn chưa có ai dám nói với mình như vậy. Một tên Đoạn Phong Bất Nhị này lại dám nói với mình những lời như vậy? Hắn muốn chết!
Tức giận, thiêu đốt lực lượng huyết mạch trong cơ thể Càn Vô Tinh Thần. Chúng giống như nước nóng sôi trào không ngừng bốc lên trong ngực hắn. Đó là dấu hiệu lực lượng huyết mạch mở ra.
Tức giận trên mặt Càn Vô Tinh Thần đều biến thành nụ cười đắc ý. Mình bị tên này chọc tức một lần nữa mở ra lực lượng huyết mạch!
Chân Thánh! Lại có người đột phá thức tỉnh lực lượng huyết mạch, tiến vào cảnh giới Chân Thánh!
Lúc này thần kinh của hai mươi vạn người đã sớm mất đi cảm giác. Bọn họ chỉ đang suy nghĩ ngày hôm nay rốt cuộc là một ngày thế nào? Tại sao bọn họ lại chứng kiến hết người này tới người khác đột phá tiến vào cảnh giới Chân Thánh ngay ở đây vậy?
Mọi người mất cảm giác chỉ ngơ ngác nhìn giữa lôi đài.
Đội hình hoành tráng kia lại hoàn toàn không phát ra bất kỳ âm thanh sợ hãi kinh ngạc nào đối với chuyện Càn Vô Tinh Thần đột phá lực lượng thức tỉnh huyết mạch.
Vẻ mặt Càn Vô Tinh Thần đầy tức giận ngửa đầu lên nhìn mọi người trên khán đài. Ngày hôm nay, thời điểm mỗi người tiến vào Chân Thánh, đám người kia bao giờ cũng phát ra những tiếng kêu kinh ngạc sợ hãi. Nhưng tại sao đến lượt mình, lại không có bất kỳ người nào phát ra bất kỳ âm thanh sợ hãi nào vậy?
Dựa vào cái gì? Vì sao?
Tức giận trong lòng Càn Vô Tinh Thần không ngừng tăng lên. Không ngờ lực lượng huyết mạch vừa được mở ra cũng đang không ngừng tăng lên, trong nháy mắt trực tiếp vượt qua cảnh giới Chân Thánh sơ cấp.
Trên khuôn mặt Càn Chiến Huyền chợt xuất hiện một nụ cười vạn năm khó có thể nhìn thấy được. Đúng vậy, giờ phút này hắn cuối cùng đã lộ ra một nụ mỉm. Đây mới là chiến sĩ huyết mạch rất có thiên phú thật sự của Càn gia, ưu tú hơn rất nhiều so với Càn Vô Song.
Nhớ năm đó, khi hắn mới sáu tuổi, dưới tình huống còn chưa mở ra lực lượng huyết mạch đã có thể tay không xé nát hổ báo! Sau khi lực lượng huyết mạch mở ra, thực lực của hắn ở trong đám đồng cấp, vĩnh viễn vượt lên rất nhiều so với những người khác.
Càn Chiến Huyền rất tự hào. Trong mắt hắn cũng lộ vẻ yên tâm. Người chưa từng cùng Càn Vô Tinh Thần giao đấu, vĩnh viễn không biết được chiến sĩ huyết mạch trẻ tuổi này cường đại và kinh khủng tới mức nào. Dường như hắn sinh ra chính là để chiến đấu.
Kiêu ngạo sao?
Càn Chiến Huyền cười nhạt. Đó là bởi vì từ trước đến nay Càn Vô Tinh Thần đều có thực lực đáng để kiêu ngạo! Lẽ nào Càn Kình không kiêu ngạo sao? Một chiến sĩ bình thường, kéo một cái vương tọa đặt trên lôi đài, nói ra những lời cuồng ngạo như vậy, trong mắt một chiến sĩ huyết mạch, không cảm thấy vô cùng chói mắt sao? Kiêu ngạo? Chỉ cần có đủ thực lực, kiêu ngạo một chút thì như thế nào?
Ngày hôm nay, trong đấu kỹ trận đã xảy ra quá nhiều chuyện. Trước kia một người tiến vào Chân Thánh cũng đủ để mọi người bàn tán cực kỳ lâu.
Ngày hôm nay? Cường giả thế hệ trẻ đứng xếp hàng tiến vào cảnh giới Chân Thánh, khiến cảm giác người ta thậm chí có phần tê liệt.
Cho dù không thật sự mất cảm giác, nhưng cũng sẽ không bị chuyện tiến vào Chân Thánh thu hút quá nhiều. Một người trẻ tuổi tiến vào Chân Thánh, chuyện này đâu có thể kích thích bằng Càn Kình một thế lực nhỏ muốn sống mái với thế gia huyết mạch Chiến Thần?
- Ở trước mặt hoàng đế bệ hạ, các ngươi còn có chút thái độ thần tử không?
Lý Thành Lương thân là quan văn, giọng điệu hỏi ra lại mang theo một sự cương trực uy nghiêm, xuyên qua truyền âm ma pháp của ma pháp sư vang vọng ở khắp đấu kỹ trận, nhắc nhở các chiến sĩ gần như tiến vào trạng thái sống mái với nhau.
Cổ Cửu Dương Chân Tông hình như bị trời cao đánh sét xuống. Hắn cứng rắn xoay đầu lại nhìn về phía Bảo Long Chân Sách đang đứng ở trên đài cao:
- Bệ hạ, thần thấy hậu bối của mình bị người ta vô cớ đánh chết, than chỉ vì sau này hoàng triều sẽ thiếu một chiến sĩ cường đại, nên cảm thấy phẫn nộ. Trong lúc nhất thời, có phần liều lĩnh. Xin bệ hạ hãy chủ trì công đạo.
Sống mái với nhau?
Cửu Dương Chân Tông đã phát hiện ra, đây gần như là chuyện không thể nào làm được.
Bộ dạng Bàn Hoành Cơ hoàn toàn muốn xé rách da mặt, thái độ như muốn nói đánh thì đánh, ta cũng không sợ. Hơn nữa thái độ Lý Phách tuy rằng thoạt nhìn là người hoà giải, nhưng chuyện thật sự xảy ra, hắn rất có thể sẽ động thủ sống mái với mình.
Bảo Long Chân Sách rất khổ não. Dù sao mình không phải là đại đế Phục Long Chân Sách, không nhân cách mị lực cường đại như hắn, có thể khiến người mạnh nhất trong ba đại gia tộc huyết mạch, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh.
Vô mấy năm qua, trong lịch sử gần như tất cả gia tộc huyết mạch đối chiến với Ma tộc, chẳng những không có bất kỳ sự suy yếu nào, trái lại đang từng bước đi về phía cường thịnh hơn. Chí ít khi đối mặt với vấn đề hoàng quyền này, bọn họ quả thật có năng lực tự chủ rất mạnh.
Hôm nay, tất cả gia tộc huyết mạch vẫn thuần phục gia tộc Chân Sách, nói trắng ra chính là những người đó cũng không muốn nhìn thấy một chiến sĩ huyết mạch của gia khác trở thành hoàng đế. Vậy dứt khoát để... Người bình thường làm hoàng đế là được rồi! Nếu như chiến sĩ huyết mạch gia tộc nào không phục, như vậy tất cả gia tộc huyết mạch khác đã có lý do, đi làm thịt gia tộc huyết mạch này, chia hết tất cả thế lực của gia tộc bọn họ.
Một loại cân đối quá vi diệu quái dị, khiến hoàng triều Chân Sách trái lại sẽ xảy ra sẽ cảnh tượng không bị suy sụp.
Theo thời gian trôi qua, quốc dân từ lâu đã tán thành phương thức này. Hơn nữa bọn họ còn cho rằng phương thức này là tốt nhất. Hoàng đế bệ hạ mới là quyền uy chân thật nhất thực sự không thể xâm phạm.
Bàn Hoành Cơ cười nhạt nhìn Cửu Dương Chân Tông. Không hổ danh là gia chủ nắm giữ một thế gia huyết mạch lớn. Trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã nghĩ đến chuyện lợi dụng hoàng quyền tạo áp lực cho tất cả những người khác.
Cãi lại hoàng quyền, chính là bằng đối đầu với toàn bộ giai tầng chiến sĩ huyết mạch! Bất kỳ gia tộc huyết mạch nào cũng sẽ không cố ý chống lại hoàng quyền!
Bảo Long Chân Sách vô cùng khó xử nhìn cảnh tượng trước mắt. Nếu như có thể, mình tình nguyện ở trong hoàng cung ngủ, mà không phải tới xử lý tranh cãi của những chiến sĩ huyết mạch có chiến lực đạt tới mức có thể bao trùm ở phía trên hoàng quyền này.
Nhưng… dù sao hoàng đế cũng là hoàng đế. Nếu như hoàng đế cũng không quan tâm chuyện này, quốc gia này thật sự sẽ loạn.
Bảo Long Chân Sách ngoại trừ bất đắc dĩ ra cũng chỉ có thể bất đắc dĩ. Trong đôi mắt lóe ra ánh sáng trí tuệ. Thật nhanh hắn đã suy tính xong tất cả mọi chuyện, tính toán tới điểm mấu chốt trong tim mỗi người ở đây. Tính toán xem mỗi người có thể tiếp nhận, muốn gì cần làm là gì, để tìm đến một điểm thực sự cân đối.
Hoàng đế ngoại trừ thống trị quốc gia ra, cũng cần điều tiết vấn đề quan hệ giữa các gia tộc huyết mạch lớn. Đây là chuyện bình thường mỗi hoàng đế của hoàng triều Chân Sách đều làm.
Bảo Long Chân Sách trầm mặc, khiến tất cả mọi người cũng trầm mặc theo. Không ai chú ý tới trạng thái Chân Thánh của Càn Vô Tinh Thần. Điều này khiến Càn Vô Tinh Thần rất bất mãn.
Xem ra chỉ có giết chết một đối thủ cũng là Chân Thánh, mới có khả năng giành lại vinh quang và huy hoàng cho chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương ta!
Càn Vô Tinh Thần oán hận nghĩ. Đều do tên Càn Vô Song quá phế vật kia, bị Càn Kình đánh một chưởng thành kẻ tàn phế, mới khiến cho chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương ở cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lần này lên, không chiếm được sự coi trọng và chú ý đáng ra phải có.
- Trong quan hệ này rất loạn.
Bảo Long Chân Sách trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi mở miệng:
- Trong đó đều có sự sát phạt. Nhưng sát phạt này cũng không có dấu hiệu ngừng hẳn. Thế lực sống mái với nhau, chỉ có thể mang đến tai họa cho quốc gia, khiến Ma tộc càng cao hứng hơn. Vì dừng hẳn thù hận này vĩnh viễn, chúng ta vẫn áp dụng phương pháp đơn giản, lại cổ xưa nhất, quyết đấu!
Quyết đấu!
Ánh mắt Cửu Dương Chân Tông nhất thời tốt hơn, trong mắt lóe ra vẻ vui mừng vô tận. Cuối cùng hoàng đế bệ hạ vẫn lựa chọn nghiêng về phía mình! Nếu như tham gia quyết đấu, như vậy đương nhiên mình sẽ trực tiếp tham gia. Như vậy Bàn Hoành Cơ và Lý Phách sẽ không có khả năng nhúng tay vào.
- Bệ hạ, quyết đấu thế nào?
Bàn Hoành Cơ cười nhìn Bảo Long Chân Sách:
- Ngài để một chiến sĩ lâu đời mạnh nhất hiện nay đối chiến với một chiến sĩ trẻ tuổi mạnh nhất thế hệ trẻ vừa tấn chức Chân Thánh. Điều này có phải có chút không công bằng hay không?
- Cái này đương nhiên...
Bảo Long Chân Sách thở dài, ánh mắt chuyển đến trên mặt Cửu Dương Chân Tông:
- Chân Tông, nếu như là một đánh hai, đối với ngươi mà nói có đúng là rất không công bằng hay không?
Một đánh hai?
Cửu Dương Chân Tông nở nụ cười. Càn Kình bị mình đánh một quyền toàn thân phun máu. Cho dù Đoạn Phong Bất Nhị cường thịnh trở lại, còn có thể cường đại hơn Càn Kình rất nhiều sao? Chỉ cần hai quyền, là có thể đánh khiến hai người này toàn thân phun máu!
- Bệ hạ, ngài muốn nói để một mình ta tiến hành quyết đấu đồng thời với hai người Càn Kình, và Đoạn Phong Bất Nhị bọn họ sao?
Cửu Dương Chân Tông cao giọng nói: Nếu như nói vậy, thần vì báo thù, nguyện ý mạo hiểm thử một lần!
- Ha hả, thật là mạo hiểm lớn... So với cưỡng gian Đại Ma Vương Lộ Tây Pháp ở trên chiến trường Nhân Ma còn mạo hiểm lớn hơn gấp một nghìn lần, gấp một vạn lần, mười vạn lần.
Hai tay Bàn Hoành Cơ khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh như băng rất khó chịu phát biểu một câu đầy vẻ giễu cợt.
Mặt Cửu Dương Chân Tông không hồng không thở mạnh, hoàn toàn không nhìn ra một chút xấu hổ nào.
Bảo Long Chân Sách tự động không để ý tới lời nói của Bàn Hoành Cơ. Nếu như trả lời câu nói này, như vậy chỉ có trời mới biết được lại có những lời nói khó nghe nào lại tuôn ra từ trong miệng của vị Xà Hoàng này.