Kỹ xảo rèn của Càn Kình tăng lên, hắn hơi hiểu làm việc không thể chỉ bằng một trái tim, nếu chuyện gì cũng có thể cảm nhận bằng trái tim là đủ thì người và ma không cần có mắt, mũi, tai, những bộ phận quan sát.
- Trời tối rồi? Tại sao ta không thấy gì hết?
Người lùn Bố Bố Long Tác lảo đảo đứng dậy, hai tay huơ trước mặt, gào thét:
- Ma đâu, ma đâu! Sao không đến dìu ta?
Cức trưởng lão Ma tộc Mã Môn và tộc ma được mang đến lạnh lùng nhìn người lùn Bố Bố Long Tác. Có ma lùi ra hai bên, không muốn dính dáng gì đến người lùn Đoàn Tạo Đại Sư.
Mộc Nột Thiên Sách cười lạnhm nhỏ giọng nói:
- Đây chính là Ma tộc.
- Con người . . .
Càn Kình quay đầu nhìn Mộc Nột Thiên Sách, nói:
- Cũng giống nhau đi? Thậm chí quá đáng hơn.
Mộc Nột Thiên Sách ngẩn ra một chút, trầm mặc suy nghĩ rồi nhẹ gật đầu.
Thiết Khắc bình tĩnh bước tới bên cạnh người lùn Bố Bố Long Tác, hai tay bắt lấy tay người lùn Đoàn Tạo Đại Sư huơ loạn xạ.
Thiết Khắc nhẹ nhàng nói:
- Đại sư, có lẽ mắt của người xảy ra vấn đề, ta mang người đi tìm Dược Tề Sư chữa trị.
- Mắt của ta? Mắt của ta thế nào?
Giọng nói của người lùn Bố Bố Long Tác đầy sợ hãi hỏi:
- Trời tối rồi đúng không?
- Đúng vậy. Trời tối.
Đám ma nhìn chằm chằm Thiết Khắc nâng người lùn Bố Bố Long Tác đi ra ngoài cửa, khi lướt qua vai Càn Kình thì hắn nhét một bình dược tề cho gã.
Càn Kình nhỏ giọng nói:
- Thần bí dược tề, cho hắn uống đi, có thể mở đấu giới.
Khuôn mặt tuấn tú của Thiết Khắc lóe tia kinh ngạc, khóe môi cong lên nụ cười làm nam nhân phải mê mẩn, bước ra ngoài cửa.
Các trưởng lão Ma tộc Mã Môn không chú ý nhiều đến người lùn Bố Bố Long Tác. Trước khi cá cược người lùn Bố Bố Long Tác tuyên bố những câu muốn đối phó Kích Lưu Phi Kính, bây giờ đã phân thắng bại, mắt bị mù, không có giá trị gì, ma kia muốn làm gì thì tùy gã.
Mấy phút qua đi, biểu tình Thiết Khắc thong dong, bước chân ưu nhã quay về sân, không thấy người lùn Bố Bố Long Tác được nâng ra ngoài đi đâu.
Càn Kình ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt trên người Thiết Khắc, đó là dấu vết rất nhẹ máu bắn ra từ thân thể dính vào người.
Đã chết. Càn Kình không cần hỏi cũng biết kết cuộc của người lùn Bố Bố Long Tác Đoàn Tạo Đại Sư, chắc giống như tướng quân thủ thành Áo Khắc Lan, bị Ma võ sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ nửa công khai nửa bí mật giết chết.
- Còn nửa bình.
Thiết Khắc nhỏ giọng nói:
- Ta giữ lại.
- Được rồi.
Càn Kình hờ hững gật đầu. Lần trước Mộc Quy Vô Tâm đi tái ngoại tìm Càn Kình mang theo nhiều tài liệu, cộng với hắn cướp bóc từ đoàn mã tặc đủ điều chế mười bình thần bí dược tề mở đấu giới.
Tuy quá trình điều chế xảy ra tần suất sai lầm cuối cùng chỉ được ba bình nhưng đã xem như xác suất thành công cao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đủ dùng một lúc.
- Thành chủ đại ma . . .
Một Ma tộc Bối Lợi Á nửa quỳ dưới đất, cúi đầu nói:
- Trưởng lão tộc Đa Mông muốn cầu kiến người.
- Tộc Đa Mông?
Bác Khắc Tư Thái Lặc ngẩn ra một lúc mới kịp phản ứng:
- Là tộc tai ngắn kia?
Tộc tai ngắn? Trong đầu Càn Kình xẹt qua tư liệu về Ma tộc. Ma tộc trừ bảy đại Ma tộc ra còn có Ma tộc khác chẳng qua số lượng khá ít, không phải mười huyết mạch nên không thể xếp vào bảy đại Ma tộc.
Tộc tai ngắn là một Ma tộc như vậy, vốn tên là tộc Đa Mông bởi vì lỗ tai rất ngắn gần như không có, nhưng thính lực cực tốt. Dù cộng lại Chân Sách hoàng triều, Man tộc cũng không chủng tộc nào có thính lực vượt qua tộc Đa Mông.
Tai tộc Đa Mông ngắn nhưng thính lực siêu mạnh, số lượng tộc ma không nhiều, tuy niên mỗi lần chiến tranh sẽ được xếp vào vị trí quan trọng thu thập tình báo. Ở trong mắt Đại Ma Vương thì tộc Đa Mông là bộ tộc cực kỳ quan trọng, bình thường không có gì đặc biệt bảy đại Ma tộc không mong muốn trêu vào bộ tộc này, thậm chí không nói xấu sau lưng.
Đối với loại Ma tộc có thính lực siêu tốt này nếu nói xấu một câu bị bọn họ nghe được, hôm nào lỡ miệng nói xấu Đại Ma Vương bị nghe thấy thì rất có thể tộc Đa Mông sẽ mách Đại Ma Vương, sau đó đó càng rắc rối.
Ám bộ! Trong Ám Bộ Lộ Tây Pháp hoàng triều trừ có Ma võ sĩ sức chiến đấu cường đại ra có khá nhiều tộc Đa Mông, những kẻ tai ngắn chính là lỗ tai Đại Ma Vương, thay Đại Ma Vương kiểm soát các bộ Ma tộc.
Bác Khắc Tư Thái Lặc nhíu mày, thở dài. Đám ma này không thể đắc tội nếu không thì sau này rất rắc rối. May mắn Ma tộc Mã Môn đã lôi kéo quan hệ khăng khít với Kích Lưu Phi Kính, là bộ tộc đầu tiên hiệu trung với Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, dù bộ tộc khác có tới cũng không chiếm được vị trí thứ nhất.
- Mời bọn họ vào đi.
Bác Khắc Tư Thái Lặc xoa trán nói:
- Mời bọn họ vào thẳng đây, chắc họ không đến tìm ta mà là Phi Kính đại sư.
- Ha ha ha ha ha ha! Thái Lặc thành chủ có ánh mắt tốt thật, vậy thì Đa Mông Lực Khắc ta tự tiện vào chắc người không ngại?
Cửa sân lại mở ra, Ma tộc bước tới vóc dáng nhỏ lùn, giơ tay nhấc chân toát ra khí thế không để mắt đến ma.
Theo sau lưng trưởng lão Đa Mông Lực Khắc còn có hai Chiến Sĩ trẻ tuổi, một Ma Pháp Sư trẻ mặc trường bào ma pháp, lỗ tai ngắn đến không thấy đâu, hiển nhiên là thế hệ trẻ của tộc Đa Mông.
Tộc Đa Mông luôn được Đại Ma Vương trọng dụng gần như biến thành bộ tộc phụ thuộc tộc Lộ Tây Pháp, tính cách nhiều ít dính sự kiêu ngạo.
Đầu chân mày ba tộc Đa Mông trẻ mơ hồ toát ca kiêu căng như Ma tộc Mã Môn ở trước không bằng bọn họ một góc.
- Người đó là Kích Lưu Phi Kính?
Đa Mông Lực Khắc chắp hai tay sau lưng bước đi khoan thai, ưỡn bụng to như có bầu sáu tháng, ánh mắt cực kỳ khinh miệt liếc nhìn chúng ma cuối cùng dừng lại trên người Càn Kình.
Bộ dạng máu lai tộc Lộ Tây Pháp, Ma tộc Mã Môn khiến Càn Kình đặc biệt bắt mắt trong đám ma.
Đa Mông Lực Khắc thậm chí không chào hỏi hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực, cực kỳ kiêu ngạo nhìn Càn Kình, bộ dáng chờ hắn đến bái.
Hai tộc trưởng Ma tộc Mã Môn Tát Bác Ni Quang, Bác Khắc Tư Lực tức giận liếc nhau. Dù tộc Đa Mông là bộ tộc thân với tộc Lộ Tây Pháp nhưng hành động này quá khinh người, Ma tộc Mã Môn dù gì cũng nằm trong bảy bộ tộc, ngươi chỉ là tộc tai ngắn nho nhỏ, chỉ là tai mắt của Đại Ma Vương bệ hạ!
Bình thời cũng đành thôi, hôm nay . . . Bác Khắc Tư Lực sắc mặt âm trầm. Nếu tỏ ra yếu thế với một tộc Đa Mông trước mặt Kích Lưu Phi Kính đại sư thì sau này Kích Lưu Phi Kính đại sư sẽ không nể trọng Ma tộc Mã Môn, vậy còn bàn gì đến chỗ tốt?
Dạy gã một bài học! Mắt Tát Bác Ni Quang chớp lóe cùng suy nghĩ với Bác Khắc Tư Lực.
Giọng Càn Kình đầy kiêu ngạo bỗng vang lên:
- Cái thứ không có lỗ tai nhà ngươi là cái gì?