Trong tay đã cầm Trảo Mã Đao vừa lấy ra từ trong đấu giới. Sau đó, cổ tay lại lộn cái nữa, hắn đã thả Trảo Mã Đao trở lại bên trong đấu giới, thay vào đó là Xạ Nguyệt Cung mới rèn được, chỉ dùng để bắn kền kền.
Cổ tay lại lộn một cái, Xạ Nguyệt Cung biến thành hai thanh phi đao vảy cá. Độ cứng của vẫn kém hơn vũ khí bằng sắt, nhưng nó có một mặt đặc biệt, chính là dược liệu! Dược liệu thuốc thần bí, Càn Kình thông qua quyển ghi chép của Âu Lạp Lạp, phát hiện đây chắc chắn cũng là một loại ma thú được lai tạo ra. Về phần vảy cá của nó có hiệu quả thế nào, hắn vẫn chưa thực sự hiểu rõ. Xuất phát từ trực giác nhạy cảm của học đồ thuốc thần bí sư, hắn vẫn cất những phi đao này ở trong đấu giới.
Cổ tay lại cuộn một cái, Đấu Binh trường thương thật dài xuất hiện ở bàn tay. Càn Kình. Hắn múa mấy cái, thân thương vung qua không khí phát ra những tiếng vù vù, mơ hồ lộ ra sự sát phạt.
Thủy Liên Doanh có chút hâm mộ nhìn cây thương trong tay Càn Kình. Vũ khí này dùng mặc dù không thuận lợi đại kiếm song thủ, nhưng thắng ở phẩm chất tốt. Lúc đấu lực truyền vào đại kiếm song thủ, có hơn phân nửa đều bị kim loại ngăn cản tiêu hao. Đại thương lại tốt hơn đại kiếm song thủ, có thể khai thông truyền nhiều đấu lực hơn. Chỉ có điều số ít đấu lực sẽ biến mất ở trong quá trình khai thông.
Hai tay Càn Kình không ngừng biến đổi vũ khí trong đấu giới. Hắn tất nhiên không phản đối cách chứa đựng này. Khi chiến đấu, bao giờ cũng có tính đột phát của nó. Nếu như không lấy vũ khí ra thuần thục, vậy không bằng trực tiếp mang vũ khí trên người, hoặc cầm ở trong tay còn thích hợp hơn.
Thao tác sử dụng đấu giới vô cùng đơn giản. Càn Kình biến hóa nửa giờ, xác định tốc độ lấy vũ khí ra, tuyệt đối không chậm hơn so với lấy vũ khí từ trên xuống, mới dừng tiếp tục rèn luyện. Về phần trường thương được gọi là Phá Giáp, hắn cũng thu vào trong đấu giới. Hắn cũng không đưa cho Thủy Liên Doanh với thân phận chiến sĩ, giống như lúc đưa ma hạch cho Bích Lạc,.
Cổ tay Càn Kình lại lộn một cái, nhìn bàn tay đã có tấm địa đồ hai năm trước. Hắn thoáng cười, quay đầu nhìn Bích Lạc nói:
- Được rồi, hình như chúng ta còn chưa hoàn thành thí luyện khảo hạch.
Bích Lạc dừng lại, toàn thân sửng sốt, sau đó liên tục gật đầu, khiến chiếc mũ ma pháp lớn không ngừng lắc lư. Thời gian thí luyện khảo hạch quá dài. Hai năm sống trong sơn cốc Tứ Quý, lâu đến mức khiến người ta quên mất còn có hạng mục khảo hạch này.
- Ta chính là lấy một túm hồng mao trên đầu của hầu vương kim.
Càn Kình nhẹ đập ngón trỏ tay phải vào môi, bộ dạng nghiêm túc suy tính:
- Nàng chính là một quả trứng chim Hỏa Liệt, đúng không?
Bích Lạc lại một lần nữa gật đầu thay thế câu trả lời. Càn Kình cười, đưa hai tay đặt ở sau gáy:
- Hai thí luyện này đối với chúng ta lúc đó mà nói, muốn hoàn thành thật sự có chút khó khăn. Hiện tại xem ra... Ha hả... Đi! Chúng ta đi hoàn thành nhiệm vụ sát hạch dễ nhất trong lịch sử này.
Hai năm học trong thế giới vô tận, có đôi khi cũng không phải chỉ là rèn sắt. Bình thường, đại thúc Bố Lai Khắc bảo Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao trong lò rèn của đại thúc hắn, còn có cung và phi đao, đi tới ngọn núi khổng lồ phía tây tìm vài khoáng sản, thuận tiện cũng giúp đỡ hai dược sư oan gia đối đầu, tiến hành thu thập một ít dược thảo.
Tiến vào trong dãy núi phía tây, chuyện chiến đấu tất nhiên không thể tránh khỏi.
Mỗi lần đi theo con đường đại thúc Bố Lai Khắc yêu cầu tìm khoáng sản, bao giờ cũng có kẻ địch và ma thú. Sức chiến đấu và mức độ hung hãn của chúng cũng vượt xa so với đám đao thủ hắn gặp trong lần đầu tiên tiến vào trong dãy núi phía tây. Hầu như mỗi lần, trên người hắn đầy vết thương, mới có thể trở lại làng giao nhiệm vụ.
Nhiều lần chiến đấu ở nơi hoang dã, không chỉ khiến hắn có kinh nghiệm chiến đấu vượt quá so với các bạn cùng lứa tuổi, đồng thời cũng hiểu nhiều hơn đối với các loại sinh vật ở nơi hoang dã.
Càn Kình đi ra khỏi sơn cốc, cũng không cần nhìn địa đồ, chỉ căn cứ nước tiểu và phân dã thú trên mặt đất, rất mau đã tìm đến nơi đám khỉ lông vàng tập trung.
Hơn ba trăm con khỉ lông vàng tập trung cùng một chỗ, sử dụng sáu trăm con mắt không có thiện ý nhìn chằm chằm vào ba người Càn Kình. Một ít con khỉ hiếu chiến còn liên tục nhe răng với ba người, phát ra nhưng tiếng kêu khiêu khích kỳ quái.
Trên đầu hầu vương kim mao có một dúm lông hồng, đang ngồi ngay ngắn ở giữa bầy khỉ. Bên cạnh còn có mấy con khỉ mẹ đang bắt rận cho nó, thật đúng là rất có phong phạm của một bậc đế vương.
Bích Lạc và Thủy Liên Doanh có lòng tin cường đại đối với Càn Kình, nhưng bản năng nữ tính khiến các nàng cùng trốn về phía sau lưng Càn Kình.
- Ngươi.
Càn Kình đưa một ngón tay gọi hầu vương kim mao đang ngồi ngay ngắn ở giữa, dùng ngón tay chỉ vào lông hồng trên trán nó:
- Bứt cái kia xuống, đưa tới cho ta.
Mấy trăm con khỉ đồng thời cảm thấy như bị sỉ nhục khiêu khích. Trong rừng cây chúng kêu lên những tiếng rất lạ, vừa nghe da đầu liền tê dại.
Càn Kình hơi nhíu mày. Trong nháy mắt, cánh rừng dường như xuất hiện sự giá lạnh. Nhiệt độ liên tục giảm xuống. Đám khỉ ngừng kêu, thân thể dựa sát vào nhau. Trong ánh mắt phẫn nộ chỉ còn lại sự e ngại khủng hoảng.
Hầu vương lông vàng ngồi ngay ngắn ở chính giữa, vẫn hưởng thụ sự phục vụ của đám khỉ, bị một đám khỉ đẩy lên trước mặt Càn Kình. Hắn dùng hai tay trước dâng lên một dúm lông hồng không chừa lại một sợi.
Khỉ là một đám sinh vật có trực giác đặc biệt. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã cảm thấy được người trước mắt này không giống với những người thỉnh thoảng xuất hiện ở nơi này. Người này giống như là một con ma thú hình người hơn. Nếu trêu chọc hắn kết quả sẽ vô cùng phiền phức.
Càn Kình nhìn đám lông hồng trong tay hầu vương cười khổ một tiếng:
- Nếu để cho sư phụ hoặc đại thúc Bố Lai Khắc biết ta khi dễ hầu tử, có mắng ta không tiền đồ hay không?
- Ai...
Càn Kình xoay người về phía nơi chim Hỏa Liệt tập trung, cảm khái:
- Hai năm trước, ta đối mặt với bầy khỉ này, sợ rằng còn phải giở chút thủ đoạn mới có thể có cơ hội lấy được lông khỉ. Không ngờ ngày hôm nay chỉ đơn giản như vậy đã lấy được. Hai năm, hai năm... biến hóa thực sự quá nhanh, cũng quá lớn.
Bích Lạc nhìn ma hạch trong tay mình, cũng khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, hai năm biến hóa thực sự quá lớn. Tinh thần lực của mình từ trì trệ không tiến, đến bây giờ đã được củng cố, chậm rãi tiến về phía trước. Hai năm...
Gương mặt Thủy Liên Doanh buồn bã. Hai năm biến hóa cũng không kém. Một ngay sau khi phát hiện khoáng mạch đấu thạch đã xảy ra biến hóa lớn. Chỉ một ngày, toàn bộ người thân chiến hữu đều đã chết. Bản tính con người tham lam... Ai... Toàn bộ khoáng mạch đấu thạch thuộc về Càn Kình. Quên đi, chí ít hắn đã cứu ta một mạng.
- Nói tới...
Càn Kình tò mò quay đầu lại nhìn Thủy Liên Doanh nhíu mày hỏi:
- Ta đột nhiên nhớ tới một việc. Vừa nãy trên đường chúng ta rời khỏi, nàng có phát hiện thi thể hoặc hài cốt nào không? Tên... tên Tiêu Trường...