Thân thể Càn Vô Thanh giả vô lực ngã trên mặt đất.
- Đây chính là thái độ của ta.
Mộc Nột Chân Sách lấy từ trong đấu giới ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng lau năm ngón tay, khiến chiếc khăn tay này cũng biến thành màu xám:
- Quái vật ngay cả máu tươi cũng không có. Bản hoàng tử thấy một tên giết một tên! Muốn lấy đi tư cách tham gia thi đấu của ta, cứ tùy tiện! Chí ít, Càn Vô Thanh đã chết...
Giọng nói của Mộc Nột Chân Sách đột nhiên tăng cao. Tiếng nói to rõ ràng truyền tới từng ngóc ngách trong đấu kỹ trường:
- Càn Vô Thanh đã chết! Cho nên trên cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, cũng sẽ không có Càn Vô Thanh tham gia thi đấu!
- Tuyệt!
Đoạn Phong Bất Nhị không khỏi giơ ngón tay cái lên:
- Càn Vô Thanh này rất vô sỉ, giết sạch một tiểu tổ những người tham gia thi đấu, sau đó phái một tên giả mạo xuất hiện, sợ nguy hiểm bị tập kích, đồng thời có thể thuận lợi tấn cấp. Kế hoạch này rất hoàn mỹ. Chỉ tiếc...
Phần Đồ Cuồng Ca không ngừng gật đầu. Chỉ tiếc Càn Vô Thanh vẫn tính thiếu một vài chuyện. Chí ít hắn bỏ quên một hoàng tử điện hạ thoạt nhìn không mấy quan trọng.
Bản thân Lục hoàng tử Mộc Nột Chân Sách là hoàng tử điện hạ hoàng triều Chân Sách, căn bản sẽ không quan tâm tới vị trí quán quân của cuộc tranh tài Tân Nhân Vương. Ngươi chuẩn bị một kẻ giả mạo, hắn liền trực tiếp giết người, cho ngươi chết ở trước mặt hai mươi vạn người.
Nếu như người đã chết ở trước mặt hai mươi vạn người, vậy ngươi không có biện pháp nào sống lại. Đêm qua Càn Vô Thanh bận rộn một đêm, sau khi Mộc Nột Chân Sách ra tay, nhưng gì hắn bận rộn không chỉ biến thành vô ích, còn vì tên hàng giả do hắn phái ra thay thế mình, dẫn đến hắn rõ ràng còn chưa chết, ở trong mắt mọi người lại biến thành cái chết thực sự không thể cãi lại.
Hai mươi vạn khán giả vẫn đắm chìm cái chết đầy chấn động của Càn Vô Thanh, trọng tài đã kịp phản ứng đầu tiên nói:
- Điện hạ, mặc dù ngài là thân phận hoàng tử, ngài cũng sẽ bị loại bỏ tư cách, đồng thời...
Trọng tài có chút khó xử nhìn Mộc Nột Chân Sách. Trên lôi đài cuộc tranh tài Tân Nhân Vương có thể động thủ giết người, nhưng nếu vì đánh với đối thủ, giết người thì sao? Đó là luật pháp quốc gia. Cho dù là hoàng tử, cũng không thể đủ tùy tiện giết người.
Hoàng đế phạm pháp cũng luận tội như bình dân. Lời này mặc dù sẽ không thật sự phát sinh, nhưng ít nhất mọi người đều sẽ tuân thủ cùng một chế độ, đó chính là không thể công khai tùy tiện giết người.
Mặc dù là hoàng đế bệ hạ động thủ giết người thật, cũng vẫn cần có một lý do. Chí ít phải khiến người ta cảm thấy đây là một lý do không quá đáng mới được.
Mộc Nột Chân Sách làm như vậy, lại không có lý do gì, trực tiếp bắt đầu, thực hiện động thủ giết người ngay trước mặt mọi người. Cho dù hắn thân phận là hoàng tử, làm chuyện như thế cũng vẫn quá phận. Nếu như không dựa theo pháp luật để tiến hành ràng buộc, như vậy uy tín hoàng tộc cũng như những phương diện khác sẽ trở nên rất bị động.
Nhưng thật sự muốn bắt hoàng tử đi sao? Trọng tài hiểu rất rõ mình không có quyền lực lớn như vậy.
- Giết người trước mặt mọi người, vi phạm pháp luật.
Mộc Nột Chân Sách chậm rãi mở miệng, giọng nói bình tĩnh truyền khắp đấu kỹ trường:
- Theo lý hẳn phải bắt ta về trị tội. Nhưng ta là hoàng tử. Đêm qua, ta bị đánh lén, cận vệ của ta liên thủ đánh trọng thương đẩy lùi kẻ địch. Trong cuộc chiến đấu kịch liệt ta thấy rõ thân phận của người đánh lén này. Đó chính là Càn Vô Thanh!
Đấu kỹ trường có thể chứa hai mươi vạn khán giả, trong lúc nhất thời hoàn toàn sôi trào!
Ám sát! Hiện tại, chính là thời điểm toàn hoàng triều Chân Sách được phòng ngự nghiêm mật nhất. Còn có kẻ dám ám sát, hơn nữa còn là ám sát hoàng tử!
Thật sao? Giả sao?
Thời điểm mọi người còn đang hoài nghi, Mộc Nột Chân Sách đã mở miệng lần nữa:
- Căn cứ vào pháp luật hoàng triều Chân Sách ta, người ám sát hoàng tử, giết!
Một tiếng rít gào tràn ngập sự trang nghiêm, chấn động tinh thần của hai mươi mấy vạn người, khiến người ta thậm chí quên đi sự nghi ngờ đối với chuyện này.
Đoạn Phong Bất Nhị nhìn lén đám khán giả phía sau âm thầm gật đầu. Hồn vực của tiểu tử Mộc Nột Chân Sách này càng ngày càng lớn mạnh. Thậm chí có thể thông qua lời nói phối hợp với hồn vực, ảnh hưởng đến tư tưởng và tinh thần của người ta.
- Mộc Nột Chân Sách ta, nguyện ý tiếp nhận điều tra chuyện này! Nếu như điều tra tình hình thực tế không giống như lời bản hoàng tử, bất cứ lúc nào cũng có thể phái người tới nhốt bản hoàng tử vào đại lao!
Trong khi nói chuyện, Mộc Nột Chân Sách đã đi xuống lôi đài. Giờ phút này, trong lúc vô tình hai mươi mấy vạn khán giả đã hoàn toàn tin tưởng vào tất cả lời nói của vị hoàng tử này.
Trên lôi đài, không biết từ khi nào đã xuất hiện người tham gia thi đấu Tân Nhân Vương mới.
Vô Danh!
Càn Kình thấy người trẻ tuổi trên lôi đài tinh thần nhất thời tỉnh táo. Ngày hôm nay mình không cách nào giết chết chân thân Càn Vô Thanh, như vậy nếu có thể hiểu rõ lai lịch của Vô Danh, cũng tốt!
Vô Danh đứng lặng lẽ ở trên lôi đài, chắp hai tay ở sau lưng đưa ánh mắt nhìn về phía Càn Kình. Bốn ánh mắt gặp nhau trên không trung.
Trong chớp mắt, Càn Kình cảm giác được Vô Danh này tuy rằng không lộ ra cảm xúc, nhưng trong ánh mắt này hiển nhiên có một cảm giác quen thuộc! Không phải mình quen thuộc với lai lịch của Vô Danh, mà là Vô Danh này rất quen thuộc đối với mình. Chỉ có điều hắn không biết sự quen thuộc này từ đâu đến?
Đứng ở đối diện Vô Danh, là một chiến sĩ huyết mạch Độc Giác. Huy hiệu trước ngực cho thấy nàng đến từ học viện Chinh Phạt Vĩnh Lưu.
Cơ Minh Phượng, xếp hạng thứ tư trong Bách Chiến Bảng của học viện Chinh Phạt!
Cơ Minh Phượng thân cao một mét bảy ba, toàn thân mặc trang phục chiến sĩ màu trắng bó sát người, tóc dài màu trắng theo gió tung bay. Trên trán có một cái sừng bạc nho nhỏ, lộ ra khí tức thuần khiết nói không nên lời. Thực lực Hư Thánh mở hồn vực đặc biệt cho nàng, hồn vực thẩm lí và phán quyết!
Hồn vực thẩm lí và phán quyết! Người tiến vào trong đó, đều sẽ phải chịu sự ta hỏi ở vị trí yếu ớt nhất trong lòng mình. Bất kỳ một lần nào ra tay đều khiến đối thủ nảy sinh sự nghi ngờ, tự hỏi mình ra tay như vậy có đúng hay không, nhược điểm nên bổ sung như thế nào...
Tất cả những điều này đều sẽ truyền đến trong đầu người sử dụng hồn vực thẩm lí và phán quyết, hoàn toàn nắm giữ tất cả hành động của đối thủ, từ mức độ nào đó đạt được cảnh giới bất bại.
Nhập thánh! Lại là nhập thánh!
Khán giả phát hiện cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lần này thật sự rất khác biệt so với những lần trước. Trong vòng đấu loại, thông thường có rất ít người thể hiện ra thực lực nhập thánh của mình. Nhưng từ trận chiến đấu mở màn lần này, Càn Kình thể hiện thực lực Chân Thánh, khiến tất cả chiến sĩ vô hình trung đều có một áp lực. Mỗi trận chiến gần như đều nhất định phóng ra thực lực mạnh nhất của mình.
Cơ Minh Phượng nhìn chằm chằm vào Vô Danh.