- Tới đây, tới đây!
Đoạn Phong Bất Nhị cầm lấy khăn trải bàn nhìn về phía ngoài cửa:
- Đám người lùn tới.
Người lùn đã từng là bộ tộc có kỹ thuật rèn mạnh nhất trong ba tộc Nhân Ma Man.
Người lùn được xưng là vừa ra đời trong máu đã có kỹ năng rèn.
Người lùn tuyên bố với bên ngoài, lúc thần ngôi sao sáng tạo bộ tộc người lùn, giao cho bộ tộc người lùn năng lực rèn mà bất kỳ ai cũng không thể vượt qua.
Vô số năm qua, người lùn luôn cố gắng khiến chiến lực của mình dần dần trở nên cường đại, đồng thời trước sau vẫn duy trì địa vị rèn mạnh nhất.
Bởi vì nguyên nhân trước sau tồn tại địa vị rèn này, thực lực bộ tộc người lùn càng ngày càng lớn mạnh, gần như trong mấy trăm năm mới phát triển.
Đặc biệt không chỉ là đấu kỹ lực lượng huyết mạch, những thứ bộ tộc người lùn cất giữ thậm chí không thua kém Chiến Đường và hai hoàng tộc đại quốc gia.
Trong dòng sông lịch sử, vô số cường giả muốn có được một thanh vũ khí cường đại thích hợp nhất với mình, sẽ thỉnh cầu bộ tộc người lùn hỗ trợ rèn cho mình. Bọn họ phải trả giá cao không phải chỉ là kim tệ, hoặc nguyên liệu. Thông thường sẽ bao gồm cả đấu kỹ nhà bọn họ cất giữ.
Với tình trạng như vậy theo thời gian trôi qua, trong máu bộ tộc người lùn càng tuôn trào một sự kiêu ngạo, khiến bộ tộc người lùn rất ít khi rời khỏi bộ tộc của mình, phần lớn là chờ những cường giả khác tới cửa tìm mình.
Người lùn rời khỏi bộ tộc người lùn, bình thường là do tranh đoạt quyền lực cao nhất trong bộ tộc thất bại mới rời đi.
Một đám người lùn? Người lùn ra ngoài rất ít khi xuất hiện cả đám!
Càn Kình nhìn một đám người lùn từ phía xa đi tới, trong tay bọn họ cầm theo búa rèn cực lớn, trang phục trên người cũng thể hiện rõ địa vị của những người lùn này không hề tầm thường.
- Đoàn trưởng lão của bộ tộc người lùn sao?
Mộc Nột Chân Sách thân là hoàng tử kiến thức rộng rãi nhìn thấu thân phận đoàn trưởng lão của những người lùn trước tiên:
- Rất nhiều năm nay, chưa từng thấy đoàn trưởng lão của bộ tộc người lùn ra ngoài. Không ngờ ngày hôm nay bọn họ lại xuất hiện ở Thần Đô?
Xà Hoàng và Lý Phách liếc mắt nhau nhìn. Bọn họ đều thấy được ánh mắt hồ nghi trong mắt đối phương. Bọn họ cũng đã từng gặp những trưởng lão này. Lão đầu có ria mép nửa trắng dẫn đầu kia là đoàn trưởng đoàn trưởng lão người lùn Lạp Đồ. Lão già tóc trắng, râu mép lại đỏ tươi đứng bên cạnh Lạp Đồ là Phó đoàn trưởng đoàn trưởng lão Lạp Phỉ.
Thân là gia chủ một gia tộc, cần tiếp xúc rất nhiều chuyện. Bọn họ cũng không phải một, hai lần giao tiếp với đoàn trưởng lão người lùn. Những người lùn này chính là những kẻ kiêu ngạo, mũi sắp dính lên trời.
Theo ở sau lưng đoàn trưởng lão, còn có khoảng mười người lùn thân thể đặc biệt cường tráng. Từ cách bọn họ đi đến, có thể biết những người này đều là dũng sĩ cường giả rất tốt của Man tộc. Mặc dù không có ai nhập thánh, nhưng quả thật có cường giả cấp Đấu Hồn.
- Ngươi chính là Càn Kình?
Lạp Đồ dẫn đầu, lắc bộ râu trắng hơn một nửa của hắn, trong tay cầm theo búa rèn, trên mặt lộ ra ngạo mạn nói không nên lời. Đây là thói quen của bộ tộc người lùn trong bao năm qua.
Càn Kình chậm rãi giơ tay chỉ vào vị trí cửa lớn người lùn mới tới:
- Nếu như ngươi tới để khiêu khích, như vậy từ đâu tới đây, hãy trở lại nơi đó, ta không thời gian cũng không có hứng thú, giao đấu với các ngươi.
Đám người đoàn trưởng lão người lùn sửng sốt. Người trẻ tuổi này là Càn Kình, cách làm việc và nói chuyện thật sự khiến người ta rất bất ngờ.
Lạp Đồ ngơ ngác nhìn Càn Kình. Người trẻ tuổi thông thường đều đặc biệt nóng tính. Đối mặt với lời nói như vậy, đều nổi giận hoặc đáp lại như tiêu diệt hoặc đánh bại bên tới khiêu khích.
Nhưng...
Dù thế nào Lạp Đồ cũng không nghĩ ra, câu trả lời của Càn Kình lại là... Không có thời gian, không có hứng thú...
Điều này... Điều này...
Đàm phán, từ trước cho tới bây giờ đều tỏ ra khí thế trước ngăn chặn đối thủ, mới có khả năng nắm được kết quả tốt mà mình muốn đạt được! Đây là kinh nghiệm quý báu mà người lùn trải qua vô số lần đàm phán, tổng kết ra được.
Từ giây phút Càn Kình trở thành rèn đại sư đầu tiên hiện nay, đám người lùn rất nhanh đã biết được tin tức, càng từ đệ nhất rèn đại sư trước kia biết được, kỹ thuật rèn của Càn Kình giống như là một loại kỹ thuật khởi nguồn truyền thừa của người lùn.
So với kỹ thuật rèn của người lùn, kỹ thuật rèn của Càn Kình càng cường đại hơn! Muốn một lần nữa trở thành bộ tộc rèn mạnh nhất, biện pháp duy nhất chính là học tập kỹ thuật rèn này từ Càn Kình.
Bất kỳ một rèn tạo sư nào cũng không dễ dàng truyền thụ kỹ năng lại cho người khác. Hơn nữa Càn Kình còn là người nắm giữ trong tay loại kỹ thuật rèn mạnh nhất này.
Lạp Đồ chỉ hy vọng Càn Kình không hoàn toàn ý thức được kỹ thuật rèn của hắn đáng sợ tới mức nào. Nếu không mình phải trả giá sợ rằng rất lớn.
Khiêu khích trước, sau đó so đấu, sau đó chịu thua, sau đó tang bốc, tìm cách nhắc tới chuyện muốn học tập, cho dù trao đổi rất nhiều tài nguyên cũng được.
Lạp Đồ hiểu rất rõ ràng, thời điểm người trẻ tuổi kia nhận được khiêu khích đồng thời đánh bại đối thủ, chính là lúc hắn kiêu ngạo nhất đắc ý nhất, sự cảnh giác sẽ giảm xuống thấp nhất. Loại tâm tình đắc ý này sẽ khinh thường đối thủ bị mình đánh bại, mới càng dễ dàng đáp ứng thu nhận đồ đệ.
Nhưng dù thế nào Lạp Đồ cũng không ngờ được, Càn Kình hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của hắn.
Càn Kình yên lặng nhìn Lạp Đồ. Tuy rằng mình không lớn tuổi, nhưng đã trải qau rất nhiều chuyện. Người bình thường luôn đứng giữa ranh giới cái sống và cái chết, ngay cả sinh tử cũng có thể nhìn thấu, còn có cái gì nhìn không ra được?
- Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.
Càn Kình chỉ vào cửa lớn:
- Nếu không, từ đâu tới trở về nơi đó.
Trong lúc nhất thời Lạp Đồ sững sờ ở tại chỗ, không biết nên nói gì. Cả người hoàn toàn bối rối.
- Lão tử tới tìm ngươi so tài!
Lạp Phỉ người lùn đứng bên cạnh Lạp Đồ đột nhiên rống lên:
- Ta nghe nói ngươi rất có năng lực! Trùng hợp, ta cũng rất có năng lực! Chúng ta tới đánh cuộc. Nếu như ta có thể đánh thắng ngươi, ngươi giao kỹ năng rèn kia ra đây!
Càn Kình nở nụ cười. Những người lùn này quả nhiên tới vì kỹ thuật rèn của mình! Mấy ngày trước Mộc Nột Chân Sách đã từng nói, người lùn có thể sẽ tới đòi hắn dạy kỹ thuật rèn kia, thậm chí sẽ đưa ra điều kiện đặc biệt hậu đãi, bảo mình ngàn vạn lần không thể đáp ứng người lùn.
- Ta nói rồi mà.
Mộc Nột Chân Sách cười híp mắt nhìn Càn Kình, vẻ mặt mình có nhiều dự kiến trước.
Càn Kình không thể không thừa nhận. Người xuất thân hoàng gia, ở trên phương diện suy đoán này quả thực tốt hơn so với mình rất nhiều.
- Ngươi dựa vào cái gì mà đánh cược với ta?
- Càn Kình lạnh lùng nhìn Lạp Phỉ:
- Ngươi có tư cách gì đánh cược với ta? Trong tay ngươi có thứ giá trị ngang bằng để đặt cược với ta sao?
Lạp Phỉ há hốc miệng, trong lúc nhất thời không nói nên lời. Điều này đúng là một vấn đề vô cùng lớn.