Thánh khí? Thánh khí cái đầu ngươi! Càn Kình xoa trán nhớ lại lúc đó hắn nổi khùng mượn câu của Mộc Quy Vô Tâm chửi thề, thánh khí cái đầu ngươi!
Ở trong Ma tộc Mã Môn mấy ngày, Càn Kình sắp không thể phân biệt được hắn đang giả bộ tức giận hay bị Ma tộc Mã Môn chọc tức, hoặc vì tại Ma tộc áp lực quá lớn làm tính cách của hắn biến nóng nảy.
Cố tình hôm nay trưởng lão Ma tộc Mã Môn da mặt cực dày, còn bảo là nếu không đủ thì có thể nhịn đau đưa lên vợ nhỏ.
Càn Kình không biết nên nói cái gì đá trưởng lão Ma tộc Mã Môn ra khỏi phòng. Đừng nói là tính thẩm mỹ làm Càn Kình không thể nhận mỹ nữ Ma tộc Mã Môn, cho dù có đi nữa thì yêu cầu này rất quá đáng. Càn Kình đến đây trấn lột tài liệu, không đưa còn muốn làm đấu binh? Còn đang mơ sao?
- Phi Kính đại sư tôn kính, chào người . . .
Ngoài cửa vọng vào thanh âm đầy tôn kính, giọng khá trẻ. Càn Kình thở dài, thầm mắng mình tức quá choáng váng đầu, tiếng bước chân vừa rồi không cùng một ma.
- Vào đi.
Càn Kình gõ mặt bàn. Đoạn Phong Bất Nhị cầm thau nước mới đong đầy, cười tủm tỉm nhìn trưởng lão Ma tộc Mã Môn bị tạt nước như chuột lột. Ba Ma tộc Mã Môn trẻ cung kính đứng ngoài cửa, cùng cúi đầu hành lễ với Càn Kình.
Mắt Càn Kình hơi to ra. Ba Ma tộc Mã Môn trẻ nảy có một loại hơi thở, là hơi thở của cường giả. Càn Kình từng ngửi được mùi tương tự từ Lôi Đình Sư Vương Thiên Luyện Linh Quan, Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương Càn Vô Song.
Cường giả! Cường giả thật sự trong thế hệ trẻ của Ma tộc Mã Môn. Càn Kình phấn chấn tinh thần. Lần này Càn Kình đến Ma tộc trừ hoàn thành yêu cầu của Vua mã tặc tái ngoại Bát Hoang Vô Sinh ra càng quan trọng hơn là tẩy lễ itnh thần. Tẩy lễ bao gồm rất nhiều mặt, trong đó gặp cường giả thế hệ trẻ của Ma tộc là rất quan trọng.
Trưởng lão Ma tộc Mã Môn cười nịnh đi hướng cửa phòng của Càn Kình, nói:
- Phi Kính đại sư . . .
- Cút!
Càn Kình đập nát bàn, nhảy cẫng lên chỉ vào mũi trưởng lão Ma tộc Mã Môn.
Càn Kình quát to:
- Nghĩ thông rồi hãy đến gặp ta!
Mặt trưởng lão Ma tộc Mã Môn cứng ngắc sau đó cười làm lành xoay người lắc đầu rời đi, lầm bầm:
- Chẳng lẽ nữ nhi của ta không đẹp sao? Đó là đệ nhất mỹ nữ Ma tộc Mã Môn! Phải lấy tài liệu quý ra thật sao? Tiếc đứt ruột.
Ba Ma võ sĩ Ma tộc Mã Môn trẻ nhìn nhau. Sớm nghe nói Đoàn Tạo Đại Sư này kiêu ngạo, hôm nay xem như mở mắt. Dám chỉ vào mũi trưởng lão Ma tộc Mã Môn mắng to, vậy mà trưởng lão chỉ có thể cười làm lành cút đi.
Chuyện này nếu không phải Kích Lưu Phi Kính làm mà là ma khác chắc trưởng lão Ma tộc Mã Môn đã hét to, thi triển lực lượng huyết mạch đánh đối phương không chừa một mẩu xương.
Mấy ngày ở chung Càn Kình đã hiểu rõ đối xử với Ma tộc Mã Môn tham lam đến dám bán Đại Ma Vương thì không cần khách sáo làm gì. Cần mắng cứ mắng, nên động tay chân liền hành động, vậy thì bọn họ càng tôn trọng ngươi hơn.
- Ba nươi.
Càn Kình chắp hai tay sau lưng đánh giá ba Ma võ sĩ Ma tộc Mã Môn trẻ đứng ngoài cửa, nói:
- Nếu cũng muốn đưa muội muội, tỷ tỷ, vị hôn thê, thậm chí là mẫu thân của các ngươi cho ta để đổi trang bị đấu binh thì biến khỏi mắt lão tử đi!
Ba Ma võ sĩ Ma tộc Mã Môn trẻ cười khổ. Cái này hiểu lầm quá lớn, xem ra mấy ngày nay trưởng lão Ma tộc Mã Môn biểu hiện tham lam quá nhiều, nhưng Ma tộc Mã Môn có ngoại lệ, hoặc nên nói là . . .
Ma tộc Mã Môn càng già thì càng tham, Ma tộc Mã Môn trẻ tuổi thì bớt tham hơn một chút, hoặc nên nói bọn họ không tham tiền, tài nguyên mà là thắng lợi.
Khao khát chiến thắng, tham lam thắng lợi! Thời gian trôi qua, ngày càng lớn tuổi thì chuyển thành tham vật chất.
Bây giờ? Các cường giả Ma tộc Mã Môn thế hệ trẻ hy vọng dựa vào thực lực của mình chưng minh dù là Ma tộc, Chân Sách hoàng triều hay Ma tộc thì Ma tộc Mã Môn mới là mạnh nhất.
Không có đủ thực lực, không có đầy đủ chiến công thì Đại Ma Vương sẽ không cho nhiều đất phong hơn. Ma tộc Mã Môn già đã đạt đến đỉnh cao cuộc đời mình, chỉ có thể tham lam bấy nhiêu. Ma tộc Mã Môn trẻ là lúc xây dựng công huân, cực kỳ khao khát và tham lam thắng lợi.
- Phi Kính đại sư tôn kính, đó là cách nghĩ của trưởng bối chúng ta.
Đứng chính giữa ba Ma tộc Mã Môn trẻ là một nữ ma, vóc dáng cao kiều, da màu lam phối hợp mái tóc dài đỏ rực xem như anh tư hiên ngang. Đôi mắt như ngọc chớp lóe ý cười khổ và bất đắc dĩ, các trưởng lão Ma tộc Mã Môn đã chọc Kích Lưu Phi Kính đại sư nổi khùng rồi.
- Không biết Phi Kính đại sư có từng nghe qua tên của chúng ta không?
Nữ ma chỉ vào bộ ngực cao của mình, nói:
- Ta tên là Bác Khắc Tư Lệ, ma bên trái ục ịch như cục thịt tên là Tát Bác Ni Lộ, vị này là Bác Khắc Tư Phá. Chúng ta là Mã Môn Tam Kiệt thế hệ trẻ.
Càn Kình lười biếng ngáp một cái, đánh giá Ma tộc Mã Môn Bác Khắc Tư Phá được giới thiệu cuối cùng, đầu chân mày chất chứa bực tức như . . .
- Mã Môn Tam Kiệt là cái gì? Không nghe qua.
Mặt Càn Kình kiêu ngạo đầy đủ thể hiện bản sắc đại sư, phất tay nói:
- Mấy hôm trước ta mới nghe nói đến tộc trưởng của các ngươi nên làm sao từng nghe đám kiến các ngươi?
Ba Ma tộc Mã Môn trẻ chỉ có thể cười khổ. Nếu ma khác dám nói kiểu đó thì ba Ma tộc Mã Môn không cần biết đối phương là ai sớm nhào lên xé xác ra, để kẻ đó biết Mã Môn Tam Kiệt là gì.
- Nhưng ngươi . . .
Càn Kình giơ tay chỉ Bác Khắc Tư Phá, hỏi:
- Phá gì đó mấy ngày trước ngươi từng đánh với ai?
Mã Môn Tam Kiệt cùng biến sắc mặt. Đã qua mấy hôm, Bác Khắc Tư Phá hoàn toàn lành vết thương mới đúng, ít nhất Dược Tề Đại Sư trong tộc nói như vậy, tại sao Phi Kính đại sư nhìn sơ đã biết ngay?
- Đúng vậy. Phi Kính đại sư tôn kính.
Bác Khắc Tư Phá cẩn thận tiến tới nửa bước, nói:
- Đây cũng là nguyên nhân chúng ta tiến đến thỉnh cầu người trợ giúp. Không lâu trước đó ba ma chúng ta từng đánh với một Chiến Sĩ trẻ tuổi Chân Sách hoàng triều trên chiến trường nhân ma, kết quả thua.
Một người? Càn Kình nổi hứng thú. Rõ ràng ba ma này xuất sắc nhất thế hệ trẻ Ma võ sĩ, Ma Pháp Sư huyết mạch Ma tộc, theo đạo lý thì dù ở trong Chân Sách hoàng triều cũng rất kiệt xuất, tại sao bị một Chiến Sĩ trẻ tuổi Chân Sách hoàng triều đánh bại?
- Đúng vậy. Là một người.
Biểu tình Bác Khắc Tư Phá buồn ba,x ủ rũ nói:
- Chúng ta từng cho rằng thế hệ trẻ Chân Sách hoàng triều tối đa chỉ có Chiến Sĩ đấu ngang tay một chọi một với chúng ta, không ngờ xuất hiện một người còn nhỏ tuổi hơn chúng ta . . .
Giọng kể của Bác Khắc Tư Phá ngày càng thấp đến cuối cùng không nghe thấy.
Bác Khắc Tư Lệ thở dài liếc Bác Khắc Tư Phá. Chiến đấu lần trước đả kích niềm tin của Bác Khắc Tư Phá quá lớn, mỗi lần nhớ lại thật khó khăn cho gã.