Sất Trá Phong Vân

Chương 67: Chương 67: Thợ Rèn Thập Cấp




Sau khi trở thành bách phu trưởng phía dưới có hơn trăm thủ hạ, mới có tư cách thành lập đoàn đội sau lưng mình.

Nếu như muốn có tư cách chân chính, đồng thời lại có thể thu hút những người đã có thực lực ủng hộ, thấp nhất cũng phải có thân phận Thiên phu trưởng.

Thiên phu trưởng, trong quân đội cũng có thể được gọi là tướng quân. Trở thành tướng quân, muốn người có thực lực ủng hộ, sẽ trở nên tương đối dễ dàng hơn một chút.

Người không có quân công, không phải là chiến tướng, lại không có bối cảnh gia tộc gì, muốn nhận được một đám người phía sau ủng hộ, trừ phi bản thân ngươi thật sự có khí chất vương giả của một bậc hoàng đế khai quốc, như Chân Sách Đại Đế, cho dù là lúc bản thân không có gì, vẫn có thể khả năng thu hút các nhân tài ra sức cho mình. Cho dù là tộc trưởng ba đại gia tộc huyết mạch chiến sĩ chung cực, sau khi tiếp xúc với hắn không lâu, liền lựa chọn giúp đỡ Chân Sách đại đế, Phục Long Chân Sách.

Trong thời đại này, ba đại huyết mạch chiến sĩ vừa tiến vào thức tỉnh huyết mạch Chiến Thần chung cực, được gọi là Cửu Dương Liên Hoa, là cường giả vô địch, đệ nhất chiến sĩ nhân loại, lần đầu tiên gặp đã tuyên bố lựa chọn thần phục Phục Long Chân Sách.

Càn Kình tự nhận mình không có được mị lực như hoàng tộc Chân Sách, lại càng không phải nói gì tới khí chất vương giả. Muốn tìm được đoàn đội của riêng mình, chỉ có thể có một con đường là đi vào trong quân đội. Hôm nay mình có cơ hội trở thành rèn tạo sư, làm sao có thể không tràn ngập chờ mong được.

Trước mắt tối sầm lại sáng ngời.

Càn Kình đã quen với phương thức tiến vào trò chơi thế giới vô tận này. Mở mắt ra liền nhìn thấy thôn xóm quen thuộc, mọi người vẫn như thường ngày, khói bếp lượn lờ bay lên.

Lần này Càn Kình không do dự đi dạo xung quanh, một đường chạy thẳng tới cửa hàng rèn Bố Lai Khắc.

Có kinh nghiệm hai lần trước, Càn Kình không đợi thợ rèn Bố Lai Khắc nói cái gì, đã vùi đầu đi thẳng đến suối nước nóng có thể khiến người ngâm mình trong đó xua tan mệt nhọc.

Trong nháy mắt suối nước nóng thần kỳ lại một lần nữa xua tan mệt nhọc trên người Càn Kình. Cơ bắp đau nhức lại trở về tình trạng bình thường. Hắn có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa lực lượng mang tính bạo phát.

Bố Lai Khắc ngồi xổm ở cửa, dựa lưng vào cánh cửa với những vết nứt gió liên tục lùa qua, đôi mắt lờ đờ buồn ngủ không nghề nhìn lên một cái nào, chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đất, lặng lẽ hút thuốc:

- Ngày hôm nay, không có gì mới dạy ngươi. Tiếp tục luyện tập búa thứ nhất lần trước. Lúc nào luyện được, lúc nào mới học cái khác.

- Được rồi...

Bố Lai Khắc cầm tẩu thuốc trong tay chỉ vào cái giá phía sau Càn Kình:

- Từ hôm nay trở đi, không nên dùng cây búa trước đây. Đổi sang búa số 2...

Số 2? Càn Kình nhìn theo hướng tẩu thuốc của Bố Lai Khắc chỉ. Búa rèn sắt số 2 so với cái mình dùng trước kia, ít cũng phải hơn một trăm cân? Lão thợ rèn này thật là độc ác. Vừa gia chính là một trăm cân?

- Đừng quên, phương pháp hít thở rèn sắt.

Bố Lai Khắc mở đôi mắt lờ đờ buồn ngủ nhắc nhở, thân thể hơi co lại bắt đầu hút thuốc không nói thêm nửa câu.

Càn Kình cầm theo cây búa đã tăng thêm một trăm cân liên tục nhếch miệng. Mấy ngày nay lực lượng khó khăn lắm mới thêm vào, đột nhiên bị cái búa tăng thêm hơn một trăm cân này trung hoà toàn bộ.

Hắn hút vào thật sâu một hơi. Khí nóng chạy ở trong người di chuyển qua tử khiếu. Vai, cổ và các cơ bắp của Càn Kình đều căng lên. Hắn giơ cây búa thật nặng, thật lớn, lên cao, bắt đầu một đợt đánh búa mới.

Cây búa mới được tăng trọng lượng. Càn Kình phát hiện ngày hôm qua mình còn có thể đập ra đường và góc độ thuận lợi, trong nháy mắt này đã hoàn toàn biến dạng.

Vốn tưởng rằng, gần như sắp hoàn toàn nắm giữ được kỹ xảo của búa thứ nhất này. Không nghĩ tới...

Càn Kình đau khổ cười, lại giơ búa rèn sắt lên thật cao.

Trong đình viện nho nhỏ, tia lửa cực nóng không ngừng bắn ra. Từng tiếng kim loại va chạm trở thành âm nhạc duy nhất trong sân nhỏ.

Một giờ...

- Mức độ rèn thuần thục của ngài tăng cao. Đẳng cấp rèn sắt tăng lên một cấp. Lực lượng tăng thêm một chút.

Hai giờ...

- Mức độ rèn thuần thục của ngài tăng cao, lực lượng tăng thêm một chút.

Ba giờ...

- Mức độ rèn thuần thục của ngài tăng cao. Đẳng cấp rèn sắt tăng lên một cấp. Lực lượng tăng thêm một chút.

- Nhà chơi Càn Kình, rèn sắt tinh nhất cấp thành công.

Bố Lai Khắc nhìn Càn Kình lại đánh ra tia lửa kim loại rực rỡ, cặp mắt lờ đờ lộ vẻ kinh ngạc vui sướng, vội vàng giơ tay lên kêu:

- Dừng.

Chỉ ba giờ, Càn Kình cảm giác thân thể mình giống như bị tháo nước. Thân thể vẫn cho rằng cường đại, sau khi sử dụng đấu lực và phương pháp hít thở rèn sắt ba giờ đã tiêu hao sạch sẽ.

Tay trái Bố Lai Khắc cầm tẩu thuốc, đi quanh người Càn Kình hai vòng, liên tiếp gật đầu hai mắt lộ vẻ mừng rỡ.

Càn Kình thấy ánh mắt Bố Lai Khắc giống như nhạc phụ nhìn con rể, trong lòng liên tục sợ hãi. Trong lúc nhất thời ngay cả chuyện gọi hệ thống quan sát đẳng cấp cũng quên mất.

- Tốt! Vô cùng tốt!

Bố Lai Khắc sờ cánh tay Càn Kình liên tục gật đầu:

- Không ngờ, nhanh như vậy ngươi đã đạt tới thợ rèn thập cấp. Rất tốt!

Thợ rèn thập cấp?

Càn Kình vừa nghe nói như thế, cảm giác hình như lực lượng trong nháy mắt đã khôi phục lại không ít. Hắn vốn tưởng rằng cần mấy ngày mới có thể trở thành thợ rèn thập cấp. Thật không nghĩ tới chỉ đổi một thanh búa rèn sắt lớn, rèn luyện kỹ thuật rèn sắt cổ quái, lại nhanh chóng đạt tới thợ rèn thập cấp được vô số thợ rèn mơ ước như vậy.

- Nói như vậy...

Càn Kình chỉ vào cái mũi của mình, không dám tin tưởng hỏi:

- Ta đã là thợ rèn thập cấp? Ta là rèn tạo sư.

- Không sai! Ngươi là thợ rèn thập cấp.

Hai tay Bố Lai Khắc chắp ở sau lưng, lúc thì gật đầu lúc lại lắc đầu:

- Chỉ có điều, ngươi còn chưa phải là rèn tạo sư.

- Ta không phải đã là thợ rèn thập cấp sao? Thế nào lại không phải là rèn tạo sư?

Càn Kình không hiểu nhìn Bố Lai Khắc. Dựa theo lời lão thợ rèn Phất Lan Lâm giảng giải, trở thành thợ rèn thập cấp chính là rèn tạo sư. Nhưng Bố Lai Khắc lại nói không phải là rèn tạo sư?

- Thợ rèn thập cấp là thợ rèn thập cấp. Rèn tạo sư là rèn tạo sư.

Bố Lai Khắc ngồi trên chiếu, châm lại tẩu thuốc, dùng sức hít một hơi, khiến thuốc trong tẩu lúc sáng lúc tối:

- Thợ rèn thập cấp là người tiếp cận rèn tạo sư nhất, nhưng không phải là rèn tạo sư chân chính. Muốn trở thành rèn tạo sư chân chính, cần vượt qua thí luyện hạng nhất. Nếu như có thể hoàn thành, mới trở thành rèn tạo sư chân chính.

Thí luyện! Lại là thí luyện!

Càn Kình phát hiện, bất luận là ở học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan hoàng triều Chân Sách, hay là ở trong thế giới vô tận này, mình vẫn không cách nào thoát khỏi chuyện thí luyện này.

- Cái gì là rèn tạo sư chân chính? Chỉ cần là thợ rèn thập cấp là được sao? Có thể nơi khác là như vậy, nhưng ở chỗ ta không giống như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.