Đoạn Phong Bất Nhị đã tiến vào cảnh giới đặc biệt của riêng mình! Lợi dụng mài tâm, để tôi luyện mình, trùng kích cảnh giới Chân Thánh bất cứ lúc nào.
- Bất Nhị, cho ngươi đồ tốt.
Càn Kình lấy ra ma đạo khí phong ấn cực lớn đặt ở trên mặt đất. Hắn lấy từ trong đấu giới ra rất nhiều tinh thạch ma pháp. Mình không có thiên phú ma pháp gì, như vậy chuyện cung cấp năng lượng ma pháp, cứ dựa vào đống lớn tinh thạch ma pháp để hoàn thành là được rồi.
Đoạn Phong Bất Nhị cầm theo thanh đao đã được mài đến sáng như tuyết, hiếu kỳ đứng ở trên vòng tròn ma đạo khí:
- Chiến hữu, đây là thứ tốt gì? Có thể lại nâng cao lực lượng của ta sao? Có thể khiến ta đạt được Chân Thánh, đồng thời đánh ngã ngươi sao?
Càn Kình cười híp mắt đặt từng cục tinh thạch ma pháp ở trên ma đạo khí:
- Có thể, có thể. Tất cả đều có cơ hội làm được.
- Phải không?
Đoạn Phong Bất Nhị càng thêm hiếu kỳ:
- Ta nói này chiến hữu, vì sao ta lại thấy dáng vẻ tươi cười của ngươi, bên trong lại lộ ra sự bất lương như vậy?
- Rất nhanh, rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.
Càn Kình đặt một khối tinh thạch ma pháp cuối cùng lên:
- Đợi gọi đám người Thiết đẹp trai tới đây, mỗi người đều sử dụng một lần.
Ngón tay Càn Kình nhẹ nhàng điểm một cái lên ma đạo khí. Dây xích năng lượng màu đỏ nhất thời như vạn rắn xuất động, điên cuồng từ trong ma đạo khí tuôn ra, nhảy đến trói Đoạn Phong Bất Nhị vào trong.
- Ta thèm vào! Đây là vật gì vậy?
Đoạn Phong Bất Nhị kịp phản ứng trước tiên. Đấu Hồn rắn chín đầu cực lớn từ trong cơ thể phóng lên cao, lập tức bị vô số dây xích năng lượng màu đỏ quấn ở trên người rắn chín đầu này, giống như ma thú cực lớn bị ma pháp nào đó bắt được.
Càn Kình cúi đầu nhìn tinh thạch ma pháp trên ma đạo khí. Năng lượng trong các khối tinh thạch tiêu hao rất nhanh. Vừa hết hắn liền lấy xuống thay bằng một khối khác.
Đấu Hồn rắn chín đầu bay lên, bị dây xích kéo thấp xuống một chút, kéo trở lại trong thân thể.
- Ta dựa vào! Đây là ý gì? Đây rốt cuộc là có ý gì hả?
Đoạn Phong Bất Nhị liên tục kêu lên kỳ quái:
- Làm sao có thể như vậy được? Ta nói chiến hữu a... Lực lượng của ta bây giờ không ngừng bị áp chế...
- Đây là phong ấn... Đợi một lát là tốt rồi, đợi một lát là tốt rồi.
Càn Kình không ngừng cúi đầu đổi lại tinh thạch ma pháp. Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ nghe tin chạy tới, tò mò nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh trước mắt.
- Đây là...
Bàn Hoành Cơ kinh ngạc nói:
- Thứ tốt!
- Thứ tốt? Đại thúc...
Đoạn Phong Bất Nhị trề miệng:
- Này đợi đã, đại thúc cũng thử cho đã nghiền đi.
Bàn Hoành Cơ đứng ở sau lưng Đoạn Phong Bất Nhị, đầu quay nghiêng nhìn về phía Càn Kình:
- Tiểu tử, ta xếp hàng trước. Đợi lát nữa, ta phải là người sử dụng đầu tiên.
Đoạn Phong Bất Nhị hoàn toàn không nói được gì nữa. Xà Hoàng thật đúng là người có tiện nghi phải xuất hiện chiếm trước tiên.
- Không biết lão đầu tử ta có thể thử một chút được không?
Trong tay Lý Phách đang nắm lấy tai Lôi Long, kéo theo truyền nhân huyết mạch Hoàng Kim Long ba đầu tới hiện trường.
Rất nhanh, từng bóng người từ ngoài tường viện xông vào sân.
- Đại ca Càn Kình, thứ này hẳn là đồ tốt đúng không? Tiểu cô cô ta đã từng nói, giao ta cho đại ca. Lúc này đại ca không thể không để ý tới ta.
Y Toa Tái Nhĩ đâu còn bộ dạng kiêu ngạo như lúc đầu vừa xuất hiện ở trước mặt Càn Kình. Hiện tại hắn hoàn toàn mang bộ dạng tiểu hài tử ăn vạ, rất có ý tứ nếu Càn Kình không đồng ý, hắn sẽ trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.
- Thứ này... Vẫn tiêu hao rất nhiều tinh thạch ma pháp... Ta không có nhiều tinh thạch ma pháp như vậy.
Càn Kình đổi lại tinh thạch ma pháp cho Đoạn Phong Bất Nhị, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Hai người Lý Phách và Bàn Hoành Cơ nhìn nhau cười khổ. Lúc này, tiểu tử này nói như vậy hiển nhiên là nói cho bọn họ nghe.
- Mộng Thần...
- Tiểu Lý Tử...
- Đi tập trung hơn năm thành tinh thạch ma pháp nhà chúng ta tới đây.
Hai đại cường giả đồng thời lên tiếng. Càn Kình cũng không ngẩng đầu lên giơ ngón tay cái lên.
Năm phần này tinh thạch ma pháp của hai đại gia tộc, chỉ có trời mới hiểu được nhiều tới mức nào. Rất nhiều ý nghĩ của mình cũng có thể thực hiện. Dù sao tuy rằng nguyên liệu ở thế giới vô tận nhiều, nhưng tự mình thu tập vẫn rất phiền toái. Tài nguyên của hai đại gia tộc này, cứ cầm tới dùng một chút đi.
Dây xích không ngừng xuất hiện, từng vòng lại từng vòng trói Đoạn Phong Bất Nhị.
Thiết Khắc đứng bên cạnh rất hứng thú nhìn nhỏ giọng nói:
- Hiện tại, một đầu ngón tay ta có thể đẩy ngã hắn.
- Chờ ngươi bị trói, còn dám nói lời này, ta là gia gia ngươi!
Đoạn Phong Bất Nhị rất không phục đáp trả. Dây xích như vậy quả thật làm cho mình yếu đi rất nhiều, căn bản không phát huy được bao nhiêu thực lực.
- Ngươi tới đây một chút. Càn Kình gọi một chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu:
- Nơi này có tinh thạch ma pháp, chờ thấy tinh thạch sắp hết năng lượng, đổi một khối vào. Nhốt gia hỏa này mười giờ, sau đó đổi một người khác.
- Mỗi người đều giống nhau, đều là mười giờ.
Càn Kình đứng dậy nói:
- Thứ này trói lại, chỉ có hai phương pháp cởi ra. Một là dựa vào thực lực bản thân trưởng thành, nếu như cởi ra, chắc hẳn không cần ta nói, thực lực có thể nâng cao bao nhiêu, các ngươi hẳn đều rất rõ.
Đôi rắn mắt của Bàn Hoành Cơ liên tục chuyển động. Nếu như không phải thấy ưu điểm của phương diện này, lúc này tôn sư Xà Hoàng mình cũng không có khả năng ăn vạ cướp giật với người trẻ tuổi.
Lý Phách càng ra sức gật đầu. Thứ này thật sự có thể giúp mình đột phá.
- Vậy ta còn có việc bận, các ngươi cứ thong thả.
Càn Kình lên tiếng chào mọi người, sau đó xoay người đi về phía một gian nhà khác. Có một bộ dụng cụ rèn, như vậy rèn Hồn Binh hẳn là càng dễ dàng hơn.
Thời gian trôi qua nhanh như bay, mọi người đứng xếp hàng chờ đợi phong ấn.
Ngày hôm sau, cuộc tranh tài Tân Nhân Vương không diễn ra đúng giờ đã định, mà lựa chọn rời lại vài ngày. Trận đánh giữa Càn Kình và Càn Chiến Huyền có lực phá hoại siêu cường. Hội trường chính bị phá hủy thật sự quá lớn!
Mặc dù các thợ trong hoàng triều Chân Sách làm ngày đêm không nghỉ, cũng không cách nào sửa lại các lôi đài được. Điều này quả thật cần có một khoảng thời gian nhất định. Cuộc tranh tài Tân Nhân Vương vì bảo đảm sự an toàn cho khán giả, chỉ có thể dời thời gian lại một chút.
Vì thời gian được dời lại, những người tham dự thi đấu đều tiến hành huấn luyện đặc biệt.
Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng cuộc tranh tài Tân Nhân Vương lại một lần nữa triển khai.
Càn Kình xoa đôi mắt có chút đỏ đi ra khỏi sân, trong tay cầm theo một thanh Hồn Binh:
- Những thứ này tuy rằng không phải là thánh khí...
Ầm ầm!
Một chiến sĩ huyết mạch rắn chín đầu trực tiếp đưa Hồn Binh thích hợp với mình qua, lựa chọn nhập thánh trước tiên...
Tiếp đó... Lại là bốn gã chiến sĩ huyết mạch khác nhau nhập thánh...
Vẻ mặt Đoạn Phong Bất Nhị bất lực nằm ở trên ghế xích đu:
- Với tình trạng này đi đánh Tân Nhân Vương, ta thật sự rất thê thảm.