SÁT TƯƠNG TƯ
Tác giả: Trần Tiểu Thái
Thể loại: Giang hồ ân oán, ngược luyến tình thâm, cận thủy lâu đài, mỹ công mỹ thụ
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Editor: Phúc Vũ
Đệ thập ngũ chương
Diệp Chậm Ly lạnh lùng nhìn Việt Tê Kiến ra ngoài, lập tức dâng lên một phong thư, nói: “Bạch Lộc sơn chủ Mạnh Tự Tại bệnh nặng, truyền thư mời cung chủ gặp riêng.”
Tô Thác Đao tỉ mỉ xem xong đoạn thư ngắn, nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Diệp Chậm Ly đăm chiêu một lúc, nói: “Mạnh Tự Tại chấp chưởng Bạch Lộc Sơn nhiều năm, vô luận làm người hay làm việc đều có thể xem là thận trọng không sơ hở, thuật bình hành cũng đạt đến cực cảnh, Bạch Lộc Sơn hậu Niếp Thập Tam thanh danh không suy, người này có công rất lớn.”
Hắn khép quạt lại, thong thả nói chuyện, tuy ngồi dưới sàn, nhưng lưng vẫn thẳng, thần sắc thanh lãnh đoan nghiêm, tự có một loại khí độ tiêu sái tự nhiên mà cương nghị.
Tô Thác Đao chuyên chú lắng nghe.
“Hiện giờ Mạnh Tự Tại tuổi già sức yếu, lúc gần đất xa trời có lẽ có vài chuyện tư mật muốn nói với cung chủ, hoặc có lẽ có việc quan trọng chính đạo không chấp nhận nhưng muốn phó thác… Cung chủ không ngại cứ đi Bạch Lộc Sơn một chuyến.”
Nói đến đây, trong đôi mắt sáng toát ra một tia đắc ý giảo hoạt, cười nói: “Lão rùa đã lật ngửa, chính là thời cơ tốt… Dù sao cũng do ông ta mời cung chủ, có việc cầu người, lẽ nào ngoài miệng cầu suông? Thác Đao ngươi nói xem?”
Tô Thác Đao phân phó: “Ngươi giúp ta thu thập hành trang.”
“Sáng sớm mai lên đường?”
Tô Thác Đao gật đầu.
Giữa hai người độ tin cậy cùng ăn ý như cá gặp nước, Diệp Chậm Ly im lặng một hồi, ngón tay vẽ tới vẽ lui trên tấm thảm dưới đất, thấp giọng nói: “Chuyện Tang Hồng Chính… là nhắm vào chúng ta. Theo tin tức Thiên Sàm quân truyền đến, thuật thái bổ đó cực kỳ bá đạo, vét xương hấp tủy, cơ hồ hút cho Tang Hồng Chính thành một cái thây khô, thủ pháp cực giống Nhập Bát Tinh Kinh, nhưng Nhập Bát Tinh Kinh lại là bí thuật bất truyền của bổn giáo…”
Vừa rồi Việt Tê Kiến còn ở đây, hắn nhắc tới chuyện này chỉ làm ra vẻ lơ đãng cố ý chế nhạo, giờ lại tràn ngập lo lắng không chút che giấu: “Có lẽ có người đã sớm mưu tính, nhất định có liên quan đến đại hội võ lâm Hoài Long Sơn vào tháng năm năm sau.”
Tô Thác Đao đột nhiên nói: “Việt Tê Kiến muốn về Thần Châu chịu tang, hắn đã là đệ tử Thất Tinh Hồ, chúng ta không thể bỏ mặc an nguy của hắn.”
Diệp Chậm Ly vừa nghe liền hiểu, cười đến đôi mắt thu thủy liễm diễm gợn sóng: “Đã rõ, ta sẽ cho Khổng Tước đồng hành cùng hắn, được chưa? Ở lỳ trong y xá một thời gian, cũng nên thả ra ngoài dạo một lúc, bằng không Khổng Tước cũng sắp biến thành ma tước.”
Tô Thác Đao đưa tay mơn trớn khóe môi cong lên của hắn, cười nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ đích thân đi xem thử.”
Diệp Chậm Ly hừ một tiếng: “Dùng đến phó sứ của Thập Bát Thiên Sàm quân, đã là lấy đao mổ trâu đi cắt cổ gà… Đám người Tang gia nếu Khổng Tước còn nhìn không thấu đoán không xong, ta sẽ hút tiểu nhân yêu này thành thây khô!”
Liếc tà Tô Thác Đao, mị thái hồn nhiên ngây thơ như hài tử: “Ta không thèm ăn dấm với thứ kém sắc hạ tiện ba văn tiền một trăm cân đó!”
Tô Thác Đao cười to: “Dấm gì ngươi cũng không cần ăn.”
Diệp Chậm Ly thở dài: “Mới vài ngày hắn đã hoàn toàn bị mê hoặc? Đường đường là cô nhi của danh môn chính phái, lại không biết kiêng kỵ như vậy, nếu là người khác, tốt xấu gì cũng nửa chịu nửa không làm cao một hồi mới khuất phục, hắn thì ngược lại, tự cởi áo tháo đai lưng ôm thêm tảng đá nhảy xuống hồ… Không thấy có lỗi với cha mẹ chết dưới tay Trang Sùng Quang sao?”
Tô Thác Đao an tĩnh chốc lát, nói: “Kỳ thực hắn không có.”
“Hắn từ trong cốt cách đã cực kỳ cao ngạo, căn bản coi thường Thất Tinh Hồ. Nói thích ta, chẳng qua chỉ là thích Tô Thác Đao mười năm trước cứu hắn, Tô Thác Đao hiện tại là người tốt với hắn nói gì nghe nấy mà thôi…”
“Có lẽ Việt công tử không tiếc lấy thân bố thí, tự mình đọa vào ma đạo, khiến ta suất lĩnh cả Thất Tinh Hồ cùng phóng hạ đồ đao lập địa thành phật.”
Nói đến đây, không khỏi lộ vài phần mỉa mai đùa cợt.
Diệp Chậm Ly vẻ mặt càng chán ghét: “Thảo nào tuổi còn nhỏ miệng đã đầy nhân nghĩa đạo đức, đạo mạo như vàng mã từ trong mộ thất bò ra.”
Tô Thác Đao ném quyển đồ phổ trên bàn tới tay hắn: “Phi Yến Đồng Tâm cơ quan đồ gia truyền của Việt gia, ta đã lật xem thử, có vẻ không quá khác biệt với quyển mà Minh Thiền Nữ để lại.”
Diệp Chậm Ly rùng mình: “Thật sao?”
Cơ quan Phi Yến Đồng Tâm vô cùng phức tạp huyền diệu, nhưng vẫn không thể gọi là tuyệt học độc môn, tỷ như Lôi gia và Tinh Công đường đều lấy cơ quan xưng bá, Phi Yến Đồng Tâm cũng là trò hay sở trường, chỉ bất quá Phi Yến Đồng Tâm của Minh Thiền Nữ kết cấu độc đáo đặc biệt tinh xảo, tự có điểm riêng biệt so với các lưu phái giang hồ.
Diệp Chậm Ly cau mày nói: “Nếu giống nhau như đúc, vậy chỉ có hai khả năng. Một là trùng hợp ngẫu nhiên, hai là… bản cơ quan phổ này của Việt Tê Kiến, chính là Minh Thiền Nữ truyền lại.”
Tô Thác Đao nhãn mâu như mực ngưng quang, nói: “Tô Tiểu Khuyết truyền hắn y thuật, Minh Thiền Nữ để lại cơ quan đồ… A Ly, thân thế của Việt Tê Kiến, có thể có nguồn gốc từ Thất Tinh Hồ chúng ta, chuyện này trái lại rất thú vị.”
Diệp Chậm Ly nghiêng đầu, hất chiếc cằm nhọn duyên dáng, phi một tiếng khinh miệt: “Thú vị? Ngươi không sợ mò tay bắt dế, nhưng lại bắt nhầm một con rết độc sao?”
Tô Thác Đao cười nói: “Rút đi cái đuôi độc của nó, không phải càng thú vị hơn?”
Sáng sớm hôm sau, Việt Tê Kiến dụi dụi mắt đẩy cửa, liền thấy Tô Thác Đao đứng ngay bên ngoài, ti bào đen thuần, da như sương tuyết.
Phong cảnh quá chói mắt, Việt Tê Kiến ngơ ngác, lập tức đóng cửa xoay người nằm trở về giường, khăng khăng nhất định là mình chưa tỉnh ngủ.
Sau đó hắn lại nghe thấy tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, một lần nữa mở mắt ra, trên cửa đã thêm một cái lỗ hổng cực đại hình người, bên ngoài tiếng cười của Tô Thác Đao hoa mỹ vang vọng như từ cung Diêu Trì: “Còn không ngồi dậy, ta sẽ phá sập cả gian nhà này.”
Vì vậy Việt Tê Kiến đành phải đứng trước mặt hắn: “Ngươi… sao sớm thế?”
Tô Thác Đao cười nói: “Hôm nay ta xuất cung đi xa, cố ý đến chào ngươi một tiếng.”
Việt Tê Kiến vốn vì chuyện Tang gia mà thao thức cả đêm, lúc này hỏi: “Hôm qua không nghe ngươi nói sắp xuất cung… Có việc gì gấp lắm sao? Định đi đâu?”
Trong gió sớm Tô Thác Đao hơi nheo mắt lại, nói: “Cũng không phải việc gấp gì, chỉ là đi thăm một vị tiền bối.”
Cầm tay hắn: “Chuyến này chúng ta phải hơn một tháng không thể gặp mặt, ngươi… theo ta dạo một chút!”
Hai người tha thẩn thả bước, bên tai tiếng chim, chóp mũi hương hoa, lại thấy trên đỉnh núi xa gần một mảnh phật đầu thanh (loài hoa cùng họ với mẫu đơn), Việt Tê Kiến không khỏi nhẹ giọng cảm khái: “Nơi này quả thật là một nơi lý tưởng để ẩn cư lánh đời.”
Tô Thác Đao mỉm cười không nói.
Đợi đến hồ Nguyệt Dực, trong hồ bóng xanh giao ảnh, hoa sen vươn cao, Tô Thác Đao nói: “Ngươi thiện cực vô hạ, rất có phong thái quân tử như liên hoa.”
Việt Tê Kiến bật cười: “Liên hoa khiết tịnh đoạn diệt, tuyệt không có nguy cơ thân chướng ý chướng, nhưng ta đã vào Thất Tinh Hồ…”
Nói đến đây đột nhiên quẫn bách, liên hoa trong phật lý là bát bảo phật gia, thân ý đều thanh tịnh, không nhiễm yêu tà ô uế, mình nói như thế, đã vô tình đánh đồng Thất Tinh Hồ là nguồn căn không sạch sẽ.
Nhưng Tô Thác Đao không hề để tâm, điềm đạm chuyển đề tài, nói: “Ta cho Khổng Tước theo ngươi về Tang gia, nàng võ công không thấp người cũng linh hoạt, vạn nhất gặp chuyện, cũng có thể chiếu ứng một hai phần.”
Việt Tê Kiến suy nghĩ một chút nói: “Cũng tốt, bất quá thân phận Khổng Tước phải che giấu…”
Tô Thác Đao khóe miệng thoáng câu lên, nói: “Không riêng gì Khổng Tước, ngươi cũng đừng nói với người khác ngươi từng tới Thất Tinh Hồ, bằng không linh đường Tang gia, hẳn sẽ nằm thêm một người họ Việt.”
Việt Tê Kiến mím môi, thấp giọng nói: “Nhưng ta vẫn phải giải thích cho Vân Ca biết, cái chết của Tang bá bá không liên quan đến ngươi.”
Tô Thác Đao nhướn mày: “Vậy sao?”
Ngữ khí rõ ràng chỉ xem như hắn nói một lời nói dối khách khách khí khí, như người giấy trong hiệu giấy vừa đâm liền rách, không có nửa điểm ý tứ tin tưởng.
Rửa oan cho cung chủ Thất Tinh Hồ? Trước linh cữu của một danh hiệp chính đạo vừa bị thái bổ đến tinh tẫn nhân vong? Cho dù là diễn kịch, màn kịch này cũng phi thường thương gân động cốt, vạn nhất khéo quá hóa vụng, há chẳng phải mất cả chì lẫn chài?
Việt Tê Kiến không hề tranh biện, khẽ dụng lực, nắm ngược lại tay Tô Thác Đao, nói: “Ngươi thăm vị tiền bối kia xong, có thể đến Tang gia đón ta cùng về không?”
Tô Thác Đao mỉm cười: “E rằng không được.”
Việt Tê Kiến thấy hắn cười đến có ẩn tình, trong lòng phát lãnh, trừng to mắt nhìn hắn: “Ngươi… đã làm gì?”
Tô Thác Đao nói thẳng: “Lúc ngươi vừa đến Thất Tinh Hồ, Tang Vân Ca cũng tới tìm ngươi, ta đả thương hắn.”
Việt Tê Kiến nghiền ngẫm một lúc, đã đoán được đầu đuôi câu chuyện, không khỏi thở dài: “Khó trách ta trốn ở trù phòng, cũng bị Sở cô cô gọi đến y xá… Vân Ca tâm cao khí ngạo, đối khẩu không hợp các ngươi liền động thủ cũng không kỳ lạ…”
Lại nhíu mày hỏi: “Hắn… bị thương có nặng không?”
Tô Thác Đao gật đầu: “Phượng Minh Xuân Hiểu đao bản tính không quá hòa khí, ta chém vai mắt cá cùng bên hông hắn, âm tà nhập thể, đã thương đến kinh mạch, nội lực Tang Vân Ca trong vòng ba năm không thể tiến thêm.”
Việt Tê Kiến vô cùng lo lắng, nói: “Tang bá bá vừa mất, Vân Ca nếu không thể chấn hưng, Tang gia nhất định sẽ đại loạn… Thác Đao, ngươi…”
Tô Thác Đao nghe huyền ca liền hiểu nhã ý, nhưng nói: “Ngươi dám tin ta?”
Việt Tê Kiến nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi đã hứa sẽ không gạt ta sao?”
Trong nắng sớm xanh nhạt, mâu quang hắn thâm tình, thần sắc lại bình yên, như mây trời sau cơn mưa, có loại tự tại viễn du đặc biệt, Tô Thác Đao đáy lòng rung động, từ trong ngực lấy ra một hộp thuốc, nói: “Dược này ngươi mang cho Tang Vân Ca, dùng lửa hơ nóng lưỡi dao, một lần nữa cắt vết thương ra bôi lên, có thể sẽ có chút hiệu dụng.”
Việt Tê Kiến mừng rỡ, cất giữ kỹ càng, nói: “Ngày mai ta sẽ xuất phát đi Thần Châu.”
Tô Thác Đao nói: “Được, ta nhờ A Ly sáng mai đưa ngươi ra hồ.”
Nghe đến tên Diệp Chậm Ly, Việt Tê Kiến tâm can tỳ phế thận đều treo lơ lửng như sắp rớt, đích thân đưa Việt Tê Kiến ra hồ, Diệp Chậm Ly quyền cước đan điền khí phủ cũng ngứa đến rục rịch.
Bởi vì đã đáp ứng Tô Thác Đao, Diệp Chậm Ly dự định chỉ động khẩu: “Hóa ra Việt công tử mặc y phục vào là bộ dáng như vậy, bổn tọa suýt nữa cũng nhìn không ra.”
Lại hỏi: “Việt công tử, có biết Thương Trụ Vương và Tô Ðát kỉ không?”
Việt Tê Kiến ngồi ngay ngắn ở đầu thuyền nhìn hồ nước mênh mông phía trước, nghe vậy đạm đạm nói: “Võ Vương phạt Trụ? Mất hết nhân tính tàn bạo làm càn, chung quy sẽ có ngày châm lửa tự đốt… Tại hạ cũng biết đôi chút.”
Diệp Chậm Ly nụ cười còn mị hơn Mi gian phù đồ ba phần, nhưng trong ngữ khí là trắng trợn đe dọa: “Việt công tử, Thương Trụ Vương sủng Ðát Kỷ thế nào, Thác Đao cũng sủng ngươi thế đó… Đoạn giai thoại giang hồ như vậy lưu truyền ra ngoài, ngươi có vui không?”
Việt Tê Kiến rũ my, mặt hồ như bích, gió nhẹ mang theo hơi nước phất qua bên má rồi đuôi tóc: “Ðát Kỉ khiến Mai Bá bỏ chạy Tỷ Can moi tim, Diệp tổng quản muốn làm Mai Bá hay Tỷ Can?”
Quả là đối chọi gay gắt không nhường nửa bước!
Diệp Chậm Ly vươn quạt tới, nâng cằm Việt Tê Kiến, ôn nhu nói: “Bổn tọa chờ bắt đuôi hồ ly của ngươi.”
Việt Tê Kiến ngước mắt mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Diệp tổng quản, ngươi rất thích Thác Đao có đúng không?”
Diệp Chậm Ly ngẩn ra, nhíu mày không đáp.
“Nhưng nếu hắn không còn là cung chủ Thất Tinh Hồ? Nếu võ công tẫn phế tứ chi bất toàn? Nếu dung nhan bị hủy không danh không phận?”
Lời này nghe thế nào cũng không phải thiện ngôn thiện ý thiện chúc, nhưng Việt Tê Kiến càng nói, mâu quang càng thêm ngời sáng mà khoái lạc, Diệp Chậm Ly trong lòng rùng mình, cả giận nói: “Ngươi dám rủa hắn?”
Việt Tê Kiến nói: “Còn cần ta rủa sao? Bao đời cung chủ Thất Tinh Hồ, có ai được chết già?”
Diệp Chậm Ly không có gì để phản bác, nhưng cảm thấy rất tức giận, hắn lại là bản tính có thù không thể ngủ, nghĩ nghĩ lập tức nhấc chân, phách một tiếng trúng ngay vai, đá Việt Tê Kiến xuống hồ.
Khổng Tước vốn đứng yên một bên không khỏi hoảng sợ, trộm nhìn Diệp Chậm Ly, vươn chân câu một sợi dây mềm ở đầu thuyền, quấn lấy thắt lưng Việt Tê Kiến, cổ tay thoắt động, đã cứu người lên thuyền, run giọng quỳ bẩm: “Cung chủ dặn thuộc hạ phải bảo vệ Việt công tử chu toàn.”
Diệp Chậm Ly nói: “Hoành Địch, ngươi có thấy Việt công tử có gì không chu toàn không?”
Thương Hoành Địch nghiêm mặt nói: “Thuộc hạ chưa từng thấy.”
Diệp Chậm Ly gật đầu: “Ngươi nói rất đúng.”
Thương Hoành Địch không dám kể công: “Là công tử cao kiến.”
Vẻ sợ hãi trong mắt Khổng Tước càng thêm nồng liệt.
Việt Tê Kiến y sam ướt sũng, uống mấy ngụm nước, nhưng thần thái đạm nhiên an hòa: “Diệp tổng quản, ta võ công thấp, thậm chí rất có điểm thân bất do kỷ, nhưng trong lòng ngươi luôn sợ ta.”
Diệp Chậm Ly đuôi mày phi dương: “Bổn tọa sợ ngươi?”
Việt Tê Kiến gật đầu: “Ngươi thích Thác Đao, chẳng qua vì hắn là cung chủ Thất Tinh Hồ, nếu hắn có ngày lưu lạc, e rằng người đầu tiên khi hắn nhục hắn chính là ngươi… Còn ta thì khác, cho dù làm ăn mày xin cơm bên đường, ta cũng nguyện ý ở bên hắn, dùng tất cả của ta đối đãi hắn thật tốt.”
Diệp Chậm Ly cười nhạt: “Bởi vì ngươi thấp hèn?”
Việt Tê Kiến nói: “Bởi vì Thác Đao có ý nghĩa thế nào với ta, ngươi vĩnh viễn không hiểu được.”
Ngưng thần chốc lát, từng chữ một khẳng định: “Diệp tổng quản, Thác Đao sẽ thích ta.”
Diệp Chậm Ly không nhịn được nữa, ác độc cười nói: “Vậy sao? Không biết cha mẹ ngươi dưới hoàng tuyền có vui mừng thay ngươi không?”
Việt Tê Kiến sắc mặt thoáng chốc tái đi, nói: “Diệp tổng quản, khoan dung vô oán, hòa giải vô thù.”
Lời này đừng nói Diệp Chậm Ly nghe không hiểu, cho dù hiểu, cũng chỉ xem như một tràng cẩu thí, cần phải trượng nghĩa diệt cẩu rửa tai mình.
Không lâu sau thuyền cập bờ, Diệp Chậm Ly trường thân đứng lên, nói: “Việt công tử, hôm nay hàn huyên, bổn tọa quả thật nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa… Sau này tuyệt không gọi là tiểu tiện nhân nữa.”
Việt Tê Kiến nói: “Đa tạ.”
Diệp Chậm Ly nói: “Nhưng Việt công tử hôm nay có một câu cực kỳ sai.”
Việt Tê Kiến dùng ánh mắt hỏi.
“Ngươi nói bổn tọa thích Thác Đao, chẳng qua chỉ vì hắn là cung chủ Thất Tinh Hồ, nếu hắn có ngày lưu lạc, e rằng người đầu tiên khi hắn nhục hắn chính là bổn tọa.”
Việt Tê Kiến cười nhạt nói: “Sai chỗ nào? Chẳng lẽ Thác Đao bị phế bị thương vô dụng rồi, Diệp tổng quản vẫn có thể không rời không bỏ?”
Diệp Chậm Ly lắc đầu, lạnh lùng nói: “Bổn tọa đương nhiên sẽ không yêu một phế vật.”
“Nhưng muốn đả thương cung chủ, trừ phi Diệp Chậm Ly ta đầu mình hai nơi, máu chảy cạn đến không còn một giọt… Bổn tọa phàm còn một hơi thở, tuyệt sẽ không nhìn Thác Đao có ngày lưu lạc.”
Việt Tê Kiến nhãn thần giữa sương mù dày đặc có chút thương xót thần bí, xuyên qua hàng my dài chăm chú nhìn hắn, thật lâu sau nhẹ giọng nói: “Ta đã hiểu.”