SÁT TƯƠNG TƯ
Tác giả: Trần Tiểu Thái
Thể loại: Giang hồ ân oán, ngược luyến tình thâm, cận thủy lâu đài, mỹ công mỹ thụ
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Editor: Phúc Vũ
Đệ lục thập ngũ chương
Mảnh thảo nguyên cuối xuân trong lòng bị một lớp tuyết đọng thật dày thay thế, tâm như hoang đảo, cô liêu trơ trọi.
“Không.” Việt Tê Kiến nhẹ giọng nói: “Ta không muốn cũng không cần phải tiếp tục gạt ngươi nữa, ta nhất định phải giết Diệp Chậm Ly.”
—–
Cúc Thiên Giang cũng không khách sáo, cả gốc lẫn ngọn đều xuyên thẳng vào, nhất thời như uống rượu nguyên chất, ngửa cổ híp mắt, rút gân khoét cốt linh lợi thúc đẩy mấy chục phát, đột nhiên thả chậm động tác, ngạc nhiên hỏi: “Lão đệ sao còn đứng đó?”
Tống Vô Bạn sửng sốt, Cúc Thiên Giang lại nói: “Lão đệ quá trung hậu thành thật rồi, đồng huyệt chi nhã khẩu thiệt chi tiên, chẳng lẽ chưa từng hưởng qua tư vị ấy?”
Tống Vô Bạn thực sự không biết còn có trò chơi kiểu này, hắn từ lúc chào đời đã gánh tội trong nhà, đối với bản thân nghiêm khắc không gì bằng, chỉ một lòng vắt óc tận lực kinh doanh thanh thế, cho dù có thái bổ, cũng chẳng màng nhan sắc bề ngoài, luôn chỉ lấy làm vốn luyện công, lúc này chợt nghe diệu âm bừng tỉnh đại ngộ, chỉ thấy như đang đắm chìm trong mộng cảnh hoang đường nhất lại thống khoái nhất, trái tim thình thịch nhảy loạn, thấm thía cảm nhận bát cơm trước khi chặt đầu cư nhiên có hương vị đến thế, là phần thưởng ngoài ý muốn trời cao đối xử mình không tệ.
Huống chi giữa nam nhân với nhau, luôn có ý thức cạnh tranh, đến tiểu tiện cũng muốn thi bắn xa, đại sự *** thao bậc này, càng phải ngầm vận khí lực, xem ai dựng mà cứng hơn, cứng mà lâu hơn, lâu mà bắn cao hơn, cao trào luân phiên một đêm bảy lần.
Lập tức vỗ tay hai cái, nói: “Hay lắm!”
Cúc Thiên Giang ánh mắt đảo qua Việt Tê Kiến xoay một vòng, thấp giọng nói: “Đợi đã… Lão đệ, ngu huynh có đôi lời khuyên bảo, vị Việt lâu chủ kia, hoa ngôn xảo ngữ dụ chúng ta bị mê tâm hồn, tới Thất Tinh Hồ một chuyến, này thì không tính, một phần cũng tại ta thân ở trong cuộc không khỏi nổi lòng tham… Nhưng kẻ này dù bị thương nặng, nhưng trí kế vô song, thủ đoạn càng tàn nhẫn, khó bề đề phòng!”
“Đêm dài tuy tịch mịch, đã có Tô cung chủ bầu bạn, nghe lời ta, dứt khoát giết Việt lâu chủ, há chẳng phải chơi càng tận hứng không lo?”
Tống Vô Bạn nhíu mày, thoáng do dự, hắn vốn muốn đem Việt Tê Kiến hành hạ cho thật thảm rồi mới tàn sát, khoảng thời gian chờ chết trong vô vọng trước khi tử vong, tự nhiên kéo dài càng lâu càng tốt, nhưng Cúc Thiên Giang nói rất có lý, người này không thể xét đoán theo lẽ thường, bằng không một cô nhi Việt gia nho nhỏ, làm sao có khả năng đạt tới cảnh giới một vai gánh Cát Thiên Lâu, một tay nắm Thất Tinh Hồ? Nếu nhất thời khinh suất, cá trên thớt đột nhiên trở mình, không khéo phải ôm hận mà xuống hoàng tuyền. Bèn nói: “Được! Nhưng ta phải đánh tỉnh hắn, nếu không nhờ một phen mưu toan của hắn, tâm can nhi Tô cung chủ của hắn làm gì ra nông nỗi này? Huống chi hắn đối với Tô cung chủ tình căn sâu đậm, dù sao cũng phải cho hắn tận mắt chứng kiến một hồi rồi mới chết được.”
Tống Vô Bạn xích thân lõa thể, vọt tới bên Việt Tê Kiến, nhẹ nhàng một chưởng hướng huyệt Bách Hội của hắn.
Chân khí vừa rót vào, Việt Tê Kiến lập tức vung tay tung một chưởng, phách một tiếng, trúng ngay Tống Vô Bạn.
Việt Tê Kiến thần sắc như bầu trời đêm ưu nhã thâm trầm, ánh mắt nào có nửa phần mờ mịt tán loạn của hôn mê mới tỉnh? Chỉ thấy trong trẻo vô biên, khoáng đạt sáng suốt, một chưởng kia, lực hợp ngàn cân mà không một phần sót ra ngoài, toàn bộ tập kích tại yếu huyệt Thiên Trung của Tống Vô Bạn.
Xương cốt vỡ tan, ngũ tạng nát bấy, Tống Vô Bạn hai mắt trợn trừng, trong miệng phun ra tiếng thở dài tự bi tự hỷ cuối cùng, ngã ngửa ra sau, nhưng tạo dáng rất oanh liệt, người chết mà “chim” chỏng lên trời. (= =|||)
Việt Tê Kiến một chưởng đánh ra, không có nửa điểm trì trệ, thân chưa dậy mà ảnh đã động, một thức Yến Tử Xuyên Liêm, thoáng chốc tới bên cạnh Cúc Thiên Giang, năm ngón thành trảo, định moi sống tim hắn.
Kinh biến trước mắt, Cúc Thiên Giang vội rút khỏi cơ thể Tô Thác Đao, sơ sài một chưởng chắn trước ngực, rắc một tiếng, xương cánh tay đã gãy, một luồng chân khí bừng bừng cường hãn xông thẳng kỳ kinh bát mạch, nhất thời nửa người tê dại, nhưng tay kia đã thọc tới huyệt Mệnh Môn của Tô Thác Đao.
Trong hiểm cảnh, Cúc Thiên Giang cử chỉ không còn phong độ phiêu nhiên, mặt trắng biến xanh, mắt phượng thành mắt gà luộc: “Lâu chủ… Chúng ta trao đổi!”
Việt Tê Kiến thu tay, bạch y tố tụ, đoan trang diệu lệ như bồ đề, ôn tồn nói: “Được.”
Cúc Thiên Giang bao năm qua sống an nhàn sung sướng thanh sắc khuyển mã, bỗng nhiên bị ăn đòn đau, nhức nhối đến trán ròng ròng mồ hôi lạnh, nhưng không dám mảy may lơi lỏng: “Cảm phiền lâu chủ hạ sơn trước…”
Lời còn chưa dứt, bất chợt cảm thấy trái tim co rồi trướng, cốt nhục toàn thân nhất thời nhẹ hẫng, lâng lâng như mọc cánh thành tiên, nghi hoặc cúi đầu nhìn, nhưng thấy một đốm lửa nhỏ màu cam chui vào trong bụng, chôn vùi mất tích.
Là Việt Tê Kiến trong tay áo tạo càn khôn, đốt cháy hỏa chiết tử (tạm hiểu đó là hộp quẹt thời xưa, trong phim thường thấy ^^), mang một cỗ Nhập Bát chân khí, hóa thành mồi lửa cuồn cuộn, như xoắn ốc thủ tại huyệt Khí Hải, hoá khí thành chất, nghiễm nhiên một thanh đao lửa sắc bén xuyên bụng mà qua, mà kình khí trên lưỡi đao, đã sớm triệt để cắn nát ngũ tạng.
Hôm trước Tô Thác Đao khen hắn một câu thắng tại cách cục nhãn giới, hôm nay xem ra, trình độ tùy cơ ứng biến của Việt Tê Kiến, cũng không chút nào thua kém Diệp Chậm Ly, lúc này nếu đổi lại là Diệp Chậm Ly thân ở trong cuộc, cũng chưa chắc có được một kích diệu thủ thiên thành hơn thế này.
Cúc Thiên Giang vừa chết, Việt Tê Kiến liền gắng gượng hết nổi nữa, hai tay run đến hầu như không cởi được xích bạc trói Tô Thác Đao, Tô Thác Đao thấp giọng nói: “Chém đứt!”
Phượng Minh đao lướt qua, Tô Thác Đao cả người ủ rũ trượt xuống, như một phiến lá rơi vào lòng Việt Tê Kiến, toàn thân lấm lem vết máu, không đành lòng nhìn, Việt Tê Kiến nhưng không chút chê bai, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen ướt sũng của hắn, nức nở nói: “Ngươi quả nhiên là súc sinh vô tri vô giác sao? Ngay cả đau cũng không biết kêu?”
Tô Thác Đao mất máu quá nhiều, tròng trắng mắt đã chuyển màu thanh lam nhàn nhạt, nhưng ngữ khí không gợn sóng không sợ hãi: “Kêu đau vô ích.”
Việt Tê Kiến cứng đờ: “Ngươi có trách ta không?”
Vừa rồi Tô Thác Đao chịu nhục, mình chỉ hôn mê chốc lát liền tỉnh lại, khổ nỗi chân tức trong cơ thể tuy mãnh trướng nhưng đầy trắc trở, khí cơ kinh mạch toàn thân đều tắc nghẽn, trong lòng biết nếu còn mất hết lý trí gào thét vô nghĩa, chắc chắn sẽ khích Tống Vô Bạn giết mình nhanh hơn, chỉ đành âm thầm nhắm mắt nhẫn nại, để chớp thời cơ, lật ngược thế cờ.
Về phần lĩnh ngộ đối với Nhập Bát Tinh Kinh, đương đại ngoại trừ Tô Thác Đao, mình chính là số một, lập tức bất chấp lô hỏa chưa thanh dung chi chưa thuần, ngoan cường từng mạch từng mạch đột phá đả thông.
Đợi Tống Vô Bạn đi qua, chỉ còn một đường Bách Hội sang Thần Đình tới Thiên Trung vẫn đang bế tắc, Tống Vô Bạn kích nhẹ một chưởng, chính là tiễn phật tiễn tới tây thiên giúp người vui vẻ giúp đến cùng, người ta giết hắn hắn vặt sẵn lông, dưa leo tự nhảy lên thớt.
Việt Tê Kiến lúc này công đức viên mãn, lập tức đồ sát Tống Vô Bạn làm tạ lễ báo đáp.
Tô Thác Đao tâm sáng như gương, nhưng nói: “Không trách, nếu ta là ngươi… không chừng cũng sẽ giả vờ bất tỉnh.”
Việt Tê Kiến lắc đầu: “Không, ta không chỉ nói chuyện này… Ý ta là…”
Tô Thác Đao thanh âm yếu ớt, nhưng cực kỳ lãnh tĩnh ngắt lời: “Không cần nói nữa, ta từng gạt ngươi, từng đoạt nội lực của ngươi, cũng từng cưỡng bức Sùng Quang cung chủ… Tê Kiến, ta nói rồi, chuyện trên đời này đều rất công bằng.”
Việt Tê Kiến nhìn hắn, nhất thời không tiếp chuyện.
Tô Thác Đao thật sự không để tâm, không cần mình mặc cảm tội lỗi, càng không cần bất cứ lòng thương hại hối tiếc nhàm chán gì đó.
Về phần cường bạo người thường khó chịu được nhất khó mở miệng nhất, với hắn chỉ là một loại đau đớn hoặc là thương ngoài da do binh khí chế từ thịt gây ra tại một bộ phận không mấy yếu hại mà thôi, không thương gân không động cốt, không hủy kinh lạc không hoại căn cơ, ngoại trừ ô uế một chút, thực sự ngay cả nhắc cũng không đáng nhắc tới.
Cho dù bị thay phiên cường bạo một trăm lần, hắn vẫn là Tô Thác Đao.
Thành thử hắn tuy gãy cánh đọa lạc, cũng không có nửa phần bại tướng sụp đổ, hắn sát nhân như ma, hắn tác ác đa đoan, nhưng khi người khác cũng đối xử hắn như vậy, hắn nếu đã vô lực phản kháng, liền thiên kinh địa nghĩa tiếp thu, bình bình thản thản, càng không để trong lòng, người này… hệt như cỏ dại.
Vấp ngã liền đứng lên, bị hỏa thiêu sang năm vẫn xanh lại.
Việt Tê Kiến nhịn không được mỉm cười, trong ngực nhộn nhạo, như cánh đồng màu mỡ mềm mại sau cơn mưa, có cỏ non xanh mướt dày đặc sinh trưởng, Tô Thác Đao cho dù đã là phế nhân, vẫn đáng để mình cam tâm tình nguyện, ái ý mình dành cho hắn, vĩnh viễn không cạn kiệt, càng trường càng thịnh.
Nhưng gốc cỏ dại này lại ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi đã hứa với ta sẽ buông tha A Ly, vô luận là Cát Thiên lâu chủ, hay là Thất Tinh cung chủ, đều nên là nhân vật kiêu hùng, chuyện đã đáp ứng… Nhất ngôn cửu đỉnh, đúng không?”
Lúc hắn nói những lời này, hoàn toàn mang đủ loại tình tự của con người, yếu đuối cùng bất an không ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Việt Tê Kiến thậm chí cảm giác được hắn đã quỳ rạp xuống đất, dâng toàn thân tâm để khẩn cầu mình.
Mảnh thảo nguyên cuối xuân trong lòng bị một lớp tuyết đọng thật dày thay thế, tâm như hoang đảo, cô liêu trơ trọi.
“Không.” Việt Tê Kiến nhẹ giọng nói: “Ta không muốn cũng không cần phải tiếp tục gạt ngươi nữa, ta nhất định phải giết Diệp Chậm Ly.”
“Thác Đao, ta đi tới bước này thực sự không dễ, trong dĩ vãng, tất cả những gì ta nghĩ ta làm, khen một câu tính kế chu toàn không kẽ hở tuyệt không quá lời, duy độc lần này biến cố Thất Tinh Hồ, ta đã phạm sai lầm lớn, suýt nữa thất bại trong gang tấc, để con cờ Tống Vô Bạn trở mình phá cục… Suy cho cùng, vẫn là do quá mức chấp nhất về Diệp Chậm Ly, tâm tính nóng nảy, há có lý nào bất bại? Diệp Chậm Ly là tâm ma của ta, hắn không chết, ta cả đời nan an.”
Tô Thác Đao mục quang đột nhiên băng lãnh mà cứng rắn, toát ra một loại khí tức kiệt ngạo thảm liệt: “Ngươi nhất định phải giết A Ly?”
Bị hắn bức bách đến sắp rơi lệ, Việt Tê Kiến trong lòng thê lương, nhưng miệng ngậm tinh cương, nói: “Tô Thác Đao, ta không phải hạng người dám làm không dám nhận, Việt Tê Kiến muốn giết Diệp Chậm Ly, hơn nữa còn giết trước mặt ngươi, giết một cách quang minh lỗi lạc, ngươi nếu hận ta, vậy cứ hận cả đời đi!”
Răng cắn chặt đến phát ê, như đang lập thệ, tràn ngập loại âm độc ôn nhu: “Nhưng cả đời này, ngươi chỉ có thể ở bên ta, cũng chỉ có ta mà thôi!”
Tô Thác Đao trong mắt có vô số đốm lửa rất nhỏ mà sáng rực, cật lực bùng cháy: “Nếu đã như vậy, Tê Kiến… Ta cho ngươi biết một chuyện.”
Phảng phất đại nạn lâm đầu, Việt Tê Kiến nhất thời tâm hoảng ý loạn.
Theo bản năng ngăn cản những lời hắn sắp thốt ra, gấp gáp nói: “Thác Đao, ân… Ngươi có biết tại sao nội tức của ngươi đột nhiên tán đi không?”
“Hồi ở trên Nguyệt Nha Phong, ta truyền ngươi Nhất Vĩ tâm pháp, lúc ngươi nhập định bên bờ vực, ta đã hạ Đông Phong Tán trên Phượng Minh đao… Các ngươi đi Bạch Lộc Sơn, ta cố ý lệnh Tích Mộc đưa tin, chính là đoan chắc hắn không kham nổi trọng dụng, tất nhiên lộ sơ hở, ngươi nhất định sẽ chém chết hắn, trong máu hắn có Đồ Mi khuẩn, một khi hỗn hợp với Đông Phong Tán trên đao, liền trở thành kỳ độc mãn tính… Ngươi lại thời thời khắc khắc đao bất ly thân, đợi trở lại Thất Tinh Hồ, vẫn chưa phát giác độc ngấm vào cơ thể, chỉ thiếu một vị độc dẫn nữa là có thể bộc phát… Mà trên y sam của ta dính độc dẫn Tương Tư Sấu, trong vòng nửa canh giờ, chân khí ngươi sẽ có mười tức không thể vận dụng…”
“Ngươi xem, ta hạ độc cũng hạ đến hao tổn tâm cơ như thế, thứ nhất không dò được độ cảnh giác của ngươi sâu hay cạn, thứ hai Diệp Chậm Ly ở bên cạnh ngươi, hắn cũng tinh thông cổ độc thuật, ta rất sợ hắn nhìn ra… Kỳ thực lúc hạ Đông Phong Tán, ta cũng không biết tương lai sẽ có tác dụng gì, nhưng trong trận nhất định phải mai phục nhàn quân, để dành làm kỳ binh… Tô Tiểu Khuyết là ngọn nguồn hại toàn gia ta, bất quá cũng ban cho ta Thanh Nang Dược Thư, trái lại phải đa tạ hắn…”
Việt Tê Kiến ngôn từ mất trật tự, cẩn cẩn dực dực quan sát sắc mặt Tô Thác Đao, lại nói: “Ta biết ngươi sẽ không trách ta… Ngươi thích người thông minh, đúng không?”
Tô Thác Đao nhãn thần lãnh đạm đến khiến người chột dạ, bao nhiêu nỗ lực của Việt Tê Kiến dưới ánh mắt này, chỉ là bụi trần cát vụn, không có sức nặng, ngay cả châu chấu đá xe kiến càng rung cây cũng không bằng.
Trong ánh mắt của Tô Thác Đao, căn bản không có hắn, không có hỉ nộ ái ố của hắn, cũng không thấy máu tươi lẫn đau thương mà hắn trả giá.
Tô Thác Đao rốt cuộc khai đao: “Việt gia diệt môn, là do ta mật báo Sùng Quang cung chủ, ta mới là tử thù của ngươi, tử thù từ mười mấy năm trước.”
“Ngươi giết Diệp Chậm Ly làm gì? Người ngươi nên giết là ta.”
Kiếp số đã tới.
Một cây kéo rỉ sét cứ thế cắm vào đầu vào tim, Việt Tê Kiến bị cắt đến tan nát chẳng còn phân nào nguyên vẹn.