Sát Vương

Chương 525: Chương 525: Bà ngoại.




Lý Nguyên không cam lòng hỏi tiếp thiếu nữ.

- Cái đó phải chờ cha ta trở về mới biết được.

- Cha ngươi lúc nào mới về?

- Lần này ông ấy ra ngoài gần nửa tháng rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ quay về.

Thiếu nữ đưa tay áo lau mồ hôi trên trán, lại nhìn thoáng qua Đường Tiêu.

- Thật không may, Địch dược sư ra ngoài còn chưa trở về, nơi có thể tìm được Thiên Diệp thảo vạn năm trong Tiên thảo chi thành, ngoài nơi này ra, đảm bảo không còn nơi nào khác.

Lý Nguyên đi tới bên cạnh Đường Tiêu, cười hì hì nói với hắn.

Nhìn thấy Đường Tiêu có chút biểu lộ hung ác, Lý Nguyên tựa hồ cảm giác cổ mình có nguy cơ bị bẻ gãy, vì vậy vội vàng dẫn Đường Tiêu đi xem mấy chỗ khác có khả năng có Thiên diệp thảo vạn năm. Kết quả rất đáng tiếc, chỉ tìm được một cây huỳnh chi thảo vạn năm có tác dụng không quan trọng, được Đường Tiêu dùng ba khối thượng phẩm linh thạch mua về.

Chủ nhân dược thảo bán cây huỳnh chi thảo vạn năm với giá ba khối thượng phẩm linh thạch cho Đường Tiêu tỏ ra vô cùng cao hứng, cái giá này cao hơn 10 lần giá Vân Vụ tông thu mua, Đường Tiêu thật ra cũng không có cảm giác mắc lừa, hơn nữa phát hiện ở đây ẩn chứa rất nhiều thời cơ buôn bán, dược thảo vạn năm ở Tiên thảo chi thành tựa hồ rất không đáng giá, nếu làm ăn giữa mấy bí cảnh, nhất định sẽ kiếm được món tiền lớn.

Nhưng Đường Tiêu có hấp linh hơn Áo Bỉ Lão Ma, cũng không đi làm loại chuyện làm ăn nhỏ nhặt này.

Dược thảo vạn năm bị Vân Vụ tông áp đặt giá thu mua thấp như vậy, không xuất hiện loại chuyện giao dịch ngầm mới kỳ quái.

Xem ra ở đây xác thực có dược thảo vạn năm, hơn nữa giá cả lại rất rẻ, Đường Tiêu không cắt đứt cổ Lý Nguyên, mà nghe theo đề nghị của Lý Nguyên, ở tạm trong nhà hắn mấy ngày, đợi phụ thân của Địch Lan từ ngoài thành trở về, lại đi xem xem có tin tức của Thiên Diệp thảo vạn năm hay không.

Nhà Lý Nguyên chỉ có một bà ngoại mắt mù, cha mẹ hắn đều đã mất, bản thân hắn chưa kể gia cảnh, Đường Tiêu cũng không có hứng thú muốn nghe ngóng. Lý Nguyên vẫn còn trẻ, nhưng tâm tư ngược lại rất lung lay, nói cũng nhiều. Sau khi ăn cơm tối, ngồi trong sân nhà mình, chủ động giới thiệu về Tiên thảo chi thành cho Đường Tiêu.

- Tiên thảo chi thành được Vân Vụ tông khai mở năm trăm năm trước, mộc linh khí trên tinh thạch này vô cùng dồi dào, cho nên sinh trưởng một lượng lớn dược thảo, nghe nói ở chỗ hoang dã của tinh thạch còn có một số dược thảo đã sinh trưởng mấy ngàn vạn năm, hơn nữa sắp trưởng thành tinh quái. Có hai con sông chảy qua Tiên thảo chi thành, chia thành làm ba khu vực, một khu vực là chỗ ở của người bình thường. Một khu vực là khu vực của thành chủ và võ giả dưới tay hắn, còn một khu vực đặc biệt được mở làm khu giao dịch, mở cửa hàng trong khu giao dịch phải trả tiền thuê rất cao. Đến những nơi hoang vu hái thuốc, là một chuyện rất nguy hiểm, cũng là một kỹ thuật sống, cho dù tu vi võ công của ngươi cao thế nào, cũng rất có thể sẽ bỏ mạng trong tay yêu thú ở đây, bởi vì luôn có một số yêu thú thực lực cao hơn ngươi. Dược Sư kinh nghiệm phong phú ngoại trừ phải tinh thông phân biệt dược tính của các loại dược thảo ra, bình thường còn phải am hiểu thuật cảm giác và ẩn nấp, phải cảm nhận được chỗ ở của yêu thú, sau đó ẩn nấp, đợi sau khi yêu thú rời đi lại tiếp tục hái thuốc.

- Phụ thân Địch Phong của Địch Lan chính là một dược sư có kinh nghiệm vô cùng phong phú, thỉnh thoáng có thể thu thập được một số dược liệu hiếm có và lâu đời mà người khác không thể thu thập được, bởi vì rất bất mãn với hành vi ép giá của Vân Vụ tông, cho nên có dược thảo gì tốt, bình thường chỉ bán cho khách người quen giới thiệu. Ngươi chờ hắn vài ngày, nói không chừng có thể có được Thiên Diệp thảo vạn năm.

- Ngươi không sợ ta là người của Vân Vụ tông phái tới sao?

Đường Tiêu nói đùa với Lý Nguyên.

- Ngươi không phải, người của Vân Vụ tông khi đi đường đều có bộ dạng này.

Lý Nguyên chắp tay sau lưng, mặt ngước lên trời, dáng vẻ rất kiêu ngạo, ngược lại chọc cho Đường Tiêu cảm thấy buồn cười.

Sau đó Lý Nguyên lại lải nhải một hồi không dứt, Đường Tiêu cũng không muốn cắt ngang hắn, nghe hắn nói tiếp. Mặc dù ôm thái độ của một người bên ngoài nghe Lý Nguyên nói chuyện, nhưng từ trong lời nói của hắn, Đường Tiêu dần dần cảm thấy có chút chán ghét Vân Vụ tông. Nói trắng ra là, ở thế giới mạnh được yếu thua này, tông phái các loại rất dễ dàng trở thành công cụ trong tay mấy vị cầm quyền nào đó trong tông phái, để thu liễm tài phú, ức hiếp dân chúng, từ mặt ý nghĩa này mà nói, tông phái cũng không có gì khác biệt với tổ chức hắc bang.

- Võ công tu vi của huynh đài có lẽ rất cao? Không biết có hứng thú với pháp bảo cấp cao hay không?

Lý Nguyên nói xong chuyện dược thảo, lại chuyển chủ đề đến vấn đề pháp bảo.

- Trong Tiên thảo chi thành này có pháp bảo gì tốt hay sao?

Đường Tiêu cũng không để ý lắm, cho dù ở đây có pháp bảo, liệu có thể tốt hơn Phong Lôi Kính, Khu Ma Nhận và Hồ lô trong tay hắn hay không?

Huống chi, hiện tại hắn còn chưa thể mở Phong Bạo Thiên Lô ẩn chứa vô số cổ bảo bên trong.

- Gần đây có một tin tức, huynh đài nhất định sẽ cảm thấy hứng thú. Cuộc đấu giá Hồng Đạt bên bờ Dương Thủy mấy ngày qua có đấu giá một chiến giáp thượng hảo, nghe nói của cổ tu sĩ còn sót lại, một bộ năm món đầy đủ, có thể phòng vệ một kích toàn lực của võ giả Địa Nguyên tứ cấp….

Nhìn thấy bộ dạng không hề hứng thú của Đường Tiêu, Lý Nguyên đang hào hứng nói chuyện, đành phải thay đổi chủ đề khác.

- Ăn táo đi.

Bà ngoại Lý Nguyên nghe thanh âm từ từ đi tới, trên tay bưng một khay táo mới được rửa sạch sẽ.

Đường Tiêu ăn một quả táo thấy rất ngọt, nhìn bà ngoại Lý Nguyên tập tễnh bước chân, không nhịn được lặng lẽ đưa một đạo linh phù tiến vào cơ thể bà dò xét, cảm ứng ánh mắt của bà. Bệnh mắt của bà hiện tại cũng không phức tạp, chỉ là một số kinh mạch bị bịt kín, tạo thành hiện tượng thị giác không cách nào truyền đi, vì vậy hắn lập tức thi triển linh phù giúp bà đả thông kinh mạch.

- Ồ!

Bà ngoại Lý Nguyên phát hiện đôi mắt mù hơn mười năm nay của mình đột nhiên lại có thể trông thấy đồ vật, liền vô cùng vui mừng.

- Bà ngoại, làm sao vậy?

Lý Nguyên vội vàng đứng dậy hỏi thăm bà ngoại hắn.

- Ta có thể trông thấy mọi thứ rồi!

Bà ngoại Lý Nguyên rất kích động nhìn Lý Nguyên, đại khái cảm thấy hắn có chút lạ lẫm, sau khi xác nhận hắn chính là cháu ngoại của mình, bà liền đưa tay sờ lên mặt Lý Nguyên, kích động đến mức nước mắt tuôn đầy mặt.

Đường Tiêu mỉm cười, lại thả một quả táo vào trong miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.