Mặc dù trên tường nội
thành tất cả đều là sĩ tốt tinh nhuệ của Bình Đông thành, nhưng chưa
từng có người nào ở ban ngày nhìn thấy qua nhiều âm hồn Lệ Quỷ như vậy,
một ít binh lính không kịp chạy trốn, lập tức bị những âm hồn Lệ Quỷ này nuốt hồn đoạt phách, toàn bộ thân hình mất đi huyết sắc ngã trên mặt
đất, còn có một chút sĩ tốt bởi vì thời điểm chạy trốn quá mức kinh
hoảng, bị rơi xuống tường thành mà ngã chết.
Chu Vũ, Chu Kiền cùng Lan Vương dưới sự hỗ trợ của Lê Xuân, suất lĩnh
mấy ngàn nhân mã một đường sát nhập vào Bình Đông thành đang hỗn loạn,
căn bản không người có thể ngăn, nhanh chóng chiếm lĩnh các nơi hiểm
yếu, sau đó giết đến dưới nội thành, cùng Đường Tiêu hội binh một chỗ.
- Thất hoàng tử! Lúc trước bị người Đông Doanh xua đuổi, lưu lạc đến
ngoài Bình Đông thành, nếu không phải bổn vương thu lưu, cung cấp lương
thảo cho các ngươi, các ngươi đã sớm đói chết ở ngoài Bình Đông thành!
Nhưng bây giờ lợi dụngthời điểm giao dịch, muốn thừa cơ đoạt Bình Đông
thành ta, không cảm thấy thẹn sao?
Vệ Mãng đứng ở trên cổng thành, hướng Thất hoàng tử chất vấn.
- Bổn vương tuân theo thiên mệnh, vì khôi phục Áo Bỉ Đảo bị người Đông
Doanh chiếm lĩnh, trưng dụng Bình Đông thành, ngươi lại liên tục cản
trở, là bổn vương nhân từ, lúc trước một mực dung nạp các ngươi, chờ các ngươi tự dẫn binh quy hàng, không ngờ các ngươi một mực dựa vào nơi
hiểm yếu chống lại, hôm nay bổn vương thân chinh phá thành, nếu như
không nhanh chóng giao thành quy hàng, tất nhiên lại sẽ để cho con dân
toàn thành cùng một chỗ bị liên lụy!
Thất hoàng tử hướng Vệ Mãng nói.
Trước khi Tiên hoàng thoái ẩn lưu lại di chiếu, thái tử Chu Kình làm
Hoàng đế, một ít Hoàng tử được phong Vương, Thất hoàng tử được phong làm Trấn Nam Vương, hắn dẫn binh đến đây thu Bình Đông thành chính là hợp
tình hợp lý.
- Ha ha ha ha! Thất hoàng tử, dám cùng bổn vương chiến một trận không?
Nếu hư có thể đánh bại bổn vương, bổn vương suất lĩnh lão ấu toàn thành
quy hàng, ngược lại cũng không phải sự tình không thể, nếu không đả bại
được bổn vương, hết thảy đều là nói suông!
Vệ Mãng đứng trên cổng thành, cất cao thanh âm nói với Thất hoàng tử vài câu, rõ ràng là khi dễ Thất hoàng tử Chu Vũ tu vi so với hắn thấp hơn
quá nhiều.
- Muốn đánh nhau sao? Nào có tư cách cùng Thất hoàng tử điện hạ giao
thủ? Bổn công tử đến chiếu cố ngươi! Nếu như bổn công tử thua, Thất
hoàng tử điện hạ sẽ suất lĩnh toàn quân rút khỏi Bình Đông thành! Nếu
như ngươi thua, lập tức giao thành quy hàng Minh triều! Có dám ứng chiến không?
Đường Tiêu bay ra trước trận, ngạo nghễ hướng Vệ Mãng khiêu chiến.
- Vô tri tiểu nhi, nếu như có thể đại biểu Thất hoàng tử, bổn vương liền cùng ngươi chiến một trận!
Vệ Mãng kỳ thật không biết Đường Tiêu là ai, nhưng nhìn ra thực lực Đường Tiêu thua xa hắn.
- Ta có thể đại biểu được!
Đường Tiêu hướng chung quanh nhìn một vòng, ý bảo bọn hắn lui ra phía sau, để cho hắn và Vệ Mãng đánh bạc một lần.
- Đường công tử, Vệ Mãng này có sáu đạo linh phù chi lực, là đỉnh phong võ giả. . .
Thất hoàng tử Chu Vũ có chút lo lắng mà cùng Đường Tiêu nói thoáng một
phát, bộ hạ của hắn đã chiếm lĩnh ngoài thành, chỉ cần vây khốn nội
thành mấy ngày, lương thảo nội thành không còn, tất nhiên sẽ lâm vào hỗn loạn, mà cách làm của Đường Tiêu, tựa thái quá mức mạo hiểm rồi.
- Ta không thể giết hắn, như thế nào lại lỗ mãng?
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng.
- Lần kia vì cứu Huyền Nhi, giết ba vạn võ sĩ Đông Doanh, không phải đem mình xém chút nữa hại chết sao?
Thất hoàng tử Chu Vũ nhắc nhở Đường Tiêu một câu.
Vừa rồi Đường Tiêu cùng Vệ Mãng đánh bạc, quyết định quân Minh triều
phải chăng rút khỏi Bình Đông thành, mà càng nhiều hơn nữa là Đường Tiêu còn là nhân vật truyền kỳ trước kia một người lực giết ba vạn võ sĩ
Đông Doanh, dĩ nhiên trở thành lãnh tụ tinh thần của mấy ngàn binh sĩ
Minh triều ở đây, cũng là hy vọng phục quốc tương lai của Minh triều,
nếu như hắn có gì sơ xuất, hy vọng chẳng phải là vừa có lại tan vỡ sao?
Đường Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Thành:
- Một lần kia, ta không có lựa chọn, phải đi.
- Lúc này đây, là có lựa chọn, quân ta đã sát nhập Bình Đông, chỉ cần
vây khốn Vệ Mãng mấy ngày, hắn tự nhiên sẽ thúc thủ chịu trói. Cho dù
bắt không được hắn, nhưng hắn đã mất đi Bình Đông thành, cũng không có
gì lo lắng nữa.
Chu Vũ thấp giọng hướng Đường Tiêu đề nghị thoáng một phát.
- Như thế tuy tốt, bất quá những quỷ binh Quỷ Tướng kia của ta, hiện tại cũng không phải là thứ để ngắm, bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng.
Một khi trong thành hỗn chiến, hai vạn binh sĩ Man tộc cùng hơn mười vạn Man dân liều chết, Bình Đông thành cuối cùng nằm trong tay ai còn không nhất định. Chúng ta nhất định phải nhân cơ hội này, một lần hành động
hạ Vệ Mãng, cũng thu phục hắn cho mình dùng, Bình Đông thành mới có thể
chính thức nắm trong tay điện hạ.
Đường Tiêu hướng Thất hoàng tử Chu Vũ lần nữa thi lễ một cái, ý bảo hắn
thối lui, tuy Thất hoàng tử Chu Vũ đã Phong Vương, nhưng Đường Tiêu đã
từng đồng ý giúp hắn lên làm Hoàng đế, cho nên hiện tại không dùng danh
xưng Vương gia để nói chuyện với hắn, theo như thói quen trước kia xưng
hắn Thất hoàng tử điện hạ.
- Vệ Mãng! Vị này chính là Đường công tử một mình sát nhập Cơ Long, lực
trảm ba vạn võ sĩ Đông Doanh! Hắn đã nói, tựu như bổn vương nói! Nếu có
thể chiến thắng hắn, bổn vương tự nhiên dẫn binh thối lui, còn nếu như
ngươi thua, phải lập tức hướng bổn vương quy hàng!
Thất hoàng tử lớn tiếng đồng ý với Vệ Mãng, chấp nhận đổ ước vừa rồi của Đường Tiêu cùng Vệ Mãng, sau đó hắn vung tay lên, lại để cho mấy ngàn
sĩ tốt lui ra, tạo thành một bãi đất trống giữa nội thành cùng ngoại
thành, làm chiến trường cho Đường Tiêu cùng Vệ Mãng quyết thắng bại.
- Nguyên lai là Trấn Quốc Hầu gia Đường công tử! Bổn vương sớm nghe thấy uy danh của Hầu gia, đối với Hầu gia cũng rất bội phục! Hầu gia đã đi
tìm cái chết, vậy đừng trách bổn vương không khách khí!
Vệ Mãng lơ lửng ở giữa không trung, thấy bọn người Thất hoàng tử Chu Vũ
đã thối lui ra khỏi ngàn trượng, những quỷ binh Quỷ Tướng kia cũng đã
mất đi bóng dáng, nhịn không được có chút thoả mãn.
- Không khách khí? Chỉ cần ngươi có bản lĩnh kia.
Thần sắc Đường Tiêu lộ ra không lạnh không nhạt.
- Hầu gia cảm thấy dùng bổn vương sáu đạo linh phù chi lực, còn giết không được ngươi sao? Hẳn là Hầu gia ẩn dấu thực lực?
Vẻ mặt Vệ Mãng giễu cợt nói.
- Cái này, chỉ sợ là ngươ không có cơ hội biết rồi.
Bộ dạng Đường Tiêu vẫn rất lạnh nhạt, phảng phất hết thảy đều nắm ở trong tay.
- Hẳn còn muốn thôn phệ Thì Chi Tinh một lần nữa?