Trải qua hơn ba năm giam
cầm, ánh mắt Chung Lam nhìn về phía Đường Tiêu cũng trở nên lạnh hơn,
chỉ là lúc trước ăn không ít đau khổ từ Đường Tiêu, hiện tại đã không
dám mắng Đường Tiêu nữa rồi.
Nhìn thấy băng tuyết mỹ nhân này, Đường Tiêu nhịn không được có chút dâm ý, đặc biệt là nhớ lại lúc trước cùng nàng phát sinh một màn kia, cái
miệng nhỏ nhắn của Chung Lam vẫn luôn ôn nhu vui cười cùng Đường Tiêu,
thì không cách nào nói rõ, lại để cho Đường Tiêu hoài niệm, hiện tại vừa nhìn thấy nàng, Đường Tiêu có chút muốn đem nàng ôm vào lòng, đặc biệt
là sau khi nàng Thoát Thai Hoán Cốt, so với lúc trước còn sinh đẹp hơn
vài phần.
Bởi vì thời gian quá dài không thấy, hai người lần này tương kiến, rõ ràng lạnh nhạt không ít.
- Mấy năm này, ta có chút ít sự tình, cho nên một mực không cách nào gặp ngươi.
Đường Tiêu mở miệng trước hướng Chung Lam giải thích thoáng một chút, đồng thời cũng là vì hòa hoãn không khí.
Hắn vốn không cần đối với mấy con rối này có áy náy gì, bất quá sau khi
cùng Chung Lam xảy ra những chuyện kia, đối với nàng tự nhiên cùng những con rối khác bất đồng.
Chung Lam tiếp tục lạnh lùng mà nhìn Đường Tiêu, cũng không nói lời nào, trong ánh mắt tựa hồ bao hàm rất nhiều ý tứ.
- Ta chuẩn bị giải trừ thần hồn lạc ấn trong thể nội của ngươi, cho ngươi tự do.
Đường Tiêu nói tiếp.
Những lời này như sấm sét đánh vào Chung Lam, cái này làm cho nàng thậm
chí có chút ngây người, có lẽ trong thời gian ngắn còn không cách nào
kịp phản ứng.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi muốn đi chỗ nào, đều tùy ý a.
Đường Tiêu hướng Chung Lam nói thoáng một phát, trước kia hắn đã từng
hứa hẹn với nàng, khi hắn không còn lo lắng vì Từ Vân Tông đuổi giết,
sẽ trả tự do cho nàng. Ánh mắt vốn mê mang của Chung Lam lần nữa trở nên trầm xuống, nhưng vẫn là nói cái gì cũng không nói.
- Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý làm nữ nhân của ta, lưu ở bên cạnh ta, ta sẽ giúp ngươi tăng tu vi lên Địa Nguyên Cấp ngũ giai, lục giai,
thậm chí về sau tiến vào Thiên Nguyên, so với tự ngươi một mình tu luyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đường Tiêu nói tiếp.
- Tẩu tẩu Văn Oanh của ta đâu? Còn có Phán Phán? Ngươi sẽ thả các nàng sao?
Chung Lam cũng không trả lời Đường Tiêu, mà là hỏi hắn một vấn đề khác.
- Đã cho ngươi tự do, đương nhiên cũng sẽ cho các nàng tự do.
Đường Tiêu rất nhạt trả lời Chung Lam, hắn vốn có thể thăm dò vào bên
trong thần hồn của Chung Lam xem nàng giờ phút này nghĩ gì, nhưng mà
hắn không có làm như vậy.
- Vậy cho chúng ta tự do đi!
Chung Lam đỏ mắt mà trừng mắt nhìn Đường Tiêu, không biết là vì cừu hận, hay là vì cái gì khác.
Đường Tiêu thở dài, đem Văn Oanh cùng Phán Phán gọi đi ra, lập tức tản
mát ra thần hồn uy áp, xâm nhập thần hồn bên trong ba người, sau một
lát, uy áp đột nhiên thu lại, Chung Lam cảm giác áp chế bên trong thần
hồn nàng lập tức biến mất không thấy gì nữa, thần hồn đã có cảm giác
thanh minh.
Văn Oanh không biết chuyện gì xảy ra, nhìn Từ Vân Sơn bên cạnh cách đó
không xa, lại nhìn Chung Lam cùng Đường Tiêu một chút, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi. Phán Phán trong tay nàng lôi kéo thần sắc càng thêm sợ hãi,
lần đầu đối mặt thế giới to như vậy, làm cho nàng rất lo sợ, nghi hoặc,
bất an.
- Chúng ta có thể đi rồi chứ?
Chung Lam lạnh lùng hỏi Đường Tiêu một câu.
- Đi đi.
Đường Tiêu hướng Chung Lam khoát tay áo.
- Chị dâu, chúng ta về nhà.
Chung Lam hướng Văn Oanh bên người nói một tiếng, sau đó ngồi xổm người xuống ôm lấy Phán Phán mối ba tuổi, ống tay áo xoáy lên Văn Oanh, cũng
không quay đầu lại mà hướng Từ Vân Sơn bắn đi.
- Tiểu tử nhi, rất chảnh ah!
Đường Tiêu oán hận mà nhìn phương hướng Chung Lam biến mất, trong nội
tâm ẩn ẩn có chút hối hận, giống như một đứa bé đánh mất một món đồ chơi yêu thích nhất vậy, sau một lát, Đường Tiêu cắn răng một cái, thả người biến mất ở phía chân trời. Chung Lam bay nhanh một hồi về sau, đột
nhiên cảm xúc không khống chế được, từ không trung cấp tốc rơi xuống,
rơi vào phía dưới một gốc cây đại thụ, hai đầu gối quỳ xuống đất khóc
rống lên, mặc cho Văn Oanh an ủi như thế nào, Chung Lam một mực khóc lớn không dậy nổi, thậm chí muốn đem chính mình khóc hôn mê bất tỉnh, tựa
hồ là muốn đem tất cả áp lực ủy khuất mấy năm này, mất đi tôn
nghiêm, hết thảy hết thảy đều dùng nước mắt rửa sạch sẽ.
Đường Tiêu đang bay nhanh trên không trung đột nhiên dừng bước, hắn vụng trộm để lại trong thể nội Chung Lam một tia thần niệm rất khó phát
giác, cảm ứng được tình cảnh Chung Lam quỳ xuống đất khóc lớn.
Đường Tiêu liền có chút kỳ quái, hắn rất muốn khu động tia thần niệm kia một lần nữa khống chế Chung Lam, đi dò xét nội tâm nàng hiện tại suy
nghĩ cái gì, tại sao phải khóc lớn, nhưng mà chỉ cần hắn khẽ động thần
niệm kia tiến hành dò xét, khẳng định sẽ bị Chung Lam phát giác, cuối
cùng lắc đầu bỏ qua.
Bên ngoài Kinh Thành hai mươi dặm.
Trong một quán ăn nhỏ của tiểu trấn.
Một cái tên là Tùng Cương Dương đến từ Đông Doanh mang theo ba gã Đại
Vũ sĩ uống đến say không còn biết gì, chủ tiệm cùng một gã tiểu nhị cẩn
thận từng li từng tí mà hầu hạ ở bên cạnh.
Đúng lúc này, biểu muội của chủ tiệm ở nông thôn cùng bạn trai của nàng
mang theo một ít đặc sản đi vào trong tiệm, đại khái là một mực ở nông
thôn xa xôi, chưa từng bị qua người Đông Doanh quấy rối, cho nên tính
cảnh giác không đủ, tiểu biểu muội cùng bạn trai nàng đi vào trong tiệm, mới chú ý tới có mấy người ở trong tiệm uống rượu.
- Biểu ca!
Mang theo chút ít khí tức quê cha đất tổ, đôi mắt to hồn nhiên của
nàng không ý thức được nàng hiện tại gặp phải nguy hiểm, vừa vào cửa,
liền lớn tiếng hướng chủ tiệm hô một tiếng.
- Aii, không thấy khách nhân đang uống rượu sao? Mau đi ra!
Chủ tiệm vội vàng đi tới, muốn đem biểu muội cùng bạn trai nàng đuổi ra ngoài cửa.
- Oh! Cô nương thật xinh đẹp!
Tùng Cương Dương dĩ nhiên thấy được tiểu biểu muội xinh đẹp, trong mắt mông lung lập tức hiện ra dâm đãng chi sắc.
Chủ tiệm cuống không kịp mà đem tiểu biểu muội đẩy ra bên ngoài cửa
điếm, hơn nữa lớn tiếng quát bảo tiểu biểu muội cùng bạn trai nàng lập
tức ly khai khỏi đây.
Bất quá hết thảy vẫn là đã chậm, ba gã Đại Vũ sĩ vọt ra, ngăn cản tiểu
biểu muội cùng bạn trai nàng đang bị chủ tiệm xua đuổi, hơn nữa thò tay
muốn bắt tiểu biểu muội kia.