Tên trộm từ đâu đến thế này!
Bây giờ công lực của Đường Tiêu không tốt, không đuổi kịp bóng đen đó, hắn đứng ngây ra một lát, bản năng nhìn lên trời.
Đúng rồi, mới rồi trong phòng hình như Triệu Thanh cũng nhìn hướng đó.
Trên đỉnh đầu trời sao sâu thẳm lần thứ hai xuất hiện hình ảnh đêm qua khi Đường Tiêu bơi đã trông thấy. Những văn tự đen cổ đại nhấp nháy, nếu không nhìn kỹ thì rất khó chú ý đến, đổi làm người khác vốn không thể trông thấy. Kỳ thật Đường Tiêu thông qua năng lực cảm ứng mới phát hiện ra được.
Tối nay cùng thời gian lại nhìn đến văn tự cổ đại, Đường Tiêu rốt cuộc biết đêm qua không phải ảo giác trong nước.
Nhưng những văn tự cổ đại nhấp nháy này có ý nghĩa gì?
Không biết tại sao, khi Đường Tiêu nhìn thấy văn tự cổ đại sâu thẳm đó thì đáy lòng sẽ dâng lên lạnh lẽo buốt giá, tựa như nhìn thấy vật cực kỳ nguy hiểm.
Có mây đen bay tới, vừa lúc che đi văn tự cổ đại, hoặc là cái gì đó ngăn cách Đường Tiêu cảm ứng. Đường Tiêu đợi một lúc lâu, không thấy văn tự cổ đại đen thẳm đó nữa, hắn che miệng ngáp một cái, lắc đầu quay về phòng.
…….
Hôm nay lấy dược dịch của mấy sư tỷ, sư muội khiến Đường Tiêu cảm thấy thiếu nợ họ. Đường Tiêu không thích cảm giác này, nhưng hắn vẫn quyết tâm cố gắng nghĩ cách báo đáp họ. Ít nhất trong thời gian mình ở Tinh Võ Tông phải bảo đảm họ không bị người khi dễ nữa.
Phiền quá đi! Vẫn là làm một sát thủ vô tình là tốt nhất, lòng có quan tâm thì làm việc không thể như trước không kiêng dè cái gì.
Nếu không phải bởi vì vướng bận tại Áo Bỉ Đảo, Đường Tiêu sẽ không nóng lòng rời khỏi đây. Nếu là người vô tình vô nghĩa, lưu lạc tới đâu cũng đều không sao cả, vòng lẩn quẩn tu luyện, cường đại, giết người, lại tu luyện, lại cường đại, lại giết người.
Tất cả đều biến đổi.
Hắn đem mấy bình dược dịch giao cho Áo Bỉ Lão Ma, lão luyện chế cho Đường Tiêu vài viên Âm Cực Đan. Đường Tiêu lại nuốt vào mấy viên hồn tinh, công lực lần thứ hai hồi phục một chút.
Dường như Áo Bỉ Lão Ma khá bất mãn tiến độ của Đường Tiêu, nói:
- Ngươi thu thập Cực Âm Dược Dịch quá ít, cứ tiếp tục như vậy thì đến khi nào ngươi mới hồi phục tu vi, hoàn thành thoát thai hoán cốt chứ?
- Bốn sư tỷ sư muội tổng cộng chỉ có thể hái nhiều như thế, hái quá nhiều tổn thương họ thì không tốt.
Đường Tiêu lắc đầu, dược liệu khác dễ tìm, Cực Âm Dược Dịch thì quá khó kiếm rồi.
- Ngươi không thể chỉ lấy từ bốn sư tỷ, sư muội của ngươi! Phải mở rộng phạm vi! Sư tỷ, sư muội ở mấy viện khác thì sao? Còn có tông phái khác, những thành trấn bị hồn thi chiếm lĩnh đấy. Chỉ khi ngươi hái đủ Cực Âm Dược Dịch thì lão ma mới phối chế đủ Âm Cực Đan cho ngươi, giúp ngươi nhanh chóng hoàn thành quá trình thoát thai hoán cốt!
Đường Tiêu có chút buồn phiền đánh gãy Áo Bỉ Lão Ma:
- Được rồi!
Âm Cực Đan này tốt thì tốt thật, nhưng Áo Bỉ Lão Ma nói đi bốn phía làm thiếu nữ hôn mê, cởi quần họ ra hái Cực Âm Dược Dịch, cảm giác tội ác trong lòng Đường Tiêu sẽ ngày càng nặng.
Áo Bỉ Lão Ma hiểu suy nghĩ trong lòng Đường Tiêu, nói:
- Người Huyền Vũ Đại Lục không quen biết gì với ngươi, ngươi cần gì để ý như thế? Chính mình biến cường đại mới là quan trọng nhất, nếu không thì chỉ có thể bị người chà đạp nhục nhã.
- Đúng rồi, lão ma, chắc ngươi biết văn tự cổ đại chứ?
Đường Tiêu đột nhiên nhớ tới văn tự cổ đại đen thẳm trên không trung. Áo Bỉ Lão Ma sống vài ngàn vạn năm, văn tự có cổ hơn nữa chắc lão nên biết.
Áo Bỉ Lão Ma rất là đắc ý sờ râu:
- Đó là tất nhiên rồi.
Đường Tiêu vẽ xuống mấy văn tự cổ đại hắn thấy trên trời sao đưa cho Áo Bỉ Lão Ma.
Áo Bỉ Lão Ma nhìn văn tự, nghiên cứu hồi lâu, sau đó hỏi lại Đường Tiêu lần nữa:
- Ngươi nói mấy văn tự cổ đại này mỗi cách một lát sẽ nhảy một lần, sau khi nhấp nháy thì sẽ biến hóa đôi chút đúng không?
Đường Tiêu gật đầu:
- Ừ.
Áo Bỉ Lão Ma suy đoán:
- Đây chắc là văn tự cổ đại tại Huyền Vũ Đại Lục, có chút giống Cửu Châu Đại Lục. Theo lão ma phán đoán ban đầu thì mấy văn tự này như là đếm ngược thời gian.
- Đếm ngược thời gian?
Đường Tiêu suy nghĩ, cảm thấy Áo Bỉ Lão Ma nói rất có lý. Mỗi lần văn tự cổ đại nhấp nháy thì đều là chữ cuối, tần suất nhảy là gần một giây, hơi giống với cách đếm ngược thời gian đời thứ nhất của hắn.
Áo Bỉ Lão Ma gật đầu:
- Đúng vậy.
- Đếm ngược thời gian sẽ kéo dài trong bao lâu? Sau khi kết thúc đếm ngược sẽ xảy ra chuyện gì?
Đường Tiêu không quên được khi nhìn thấy văn tự cổ đại đó thì cảm giác nguy hiểm và đáy lòng lạnh buốt. Nếu thật sự là đếm ngược thời gian, chẳng lẽ sẽ xảy ra hiểm họa to lớn gì?
Áo Bỉ Lão Ma phân tích nói:
- Cái này không chắc lắm. Ngươi xem, văn tự cổ đại tổng cộng có bảy chữ, theo lão ma đoán thì chữ sẽ ngày càng ít, khi nó còn lại một chữ thì chắc là thời gian đếm ngược sắp kết thúc.
- Vậy sao?
Đường Tiêu nheo mắt. Nếu đem mấy văn tự cổ đại này thành con số, bảy con số, đơn vị là giây, tiếp theo…bảy con số ý nghĩa thời gian đếm ngược sẽ ngừng giữa mười một ngày đến một trăm mười sáu ngày.
Hơn cũng có nghĩa là khi bảy con số này thành sáu số, lại qua mười một ngày thời gian đếm ngược sẽ kết thúc.
Nhưng cũng có thể tất cả chỉ là suy đoán sai lầm.
Áo Bỉ Lão Ma nhắc nhở Đường Tiêu:
- Ngươi phải nắm chắc thời gian, nếu không thể hoàn thành thoát thai hoán cốt trước khi thời gian đếm ngược kết thúc, rất có thể ngươi không còn cơ hội quay về Áo Bỉ Đảo nữa.
- Khi thấy những văn tự cổ đại này thì ta có trực giác cực kỳ nguy hiểm.
Đường Tiêu nói ra điều này, hắn muốn nghe xem cách nghĩ của Áo Bỉ Lão Ma.
Trước khi không rõ ràng Gia Hồ là người nào đưa tới, tất nhiên Đường Tiêu sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời của Áo Bỉ Lão Ma. Nhưng đáp án của lão chắc cũng có giá trị tham khảo.
Áo Bỉ Lão Ma thuận miệng phỏng đoán:
- Có lẽ…chắc là…khi thời gian đếm ngược kết thúc sẽ xảy ra đại hiểm họa, hoặc là tai nạn này có liên quan đến ngươi, chỉ mình ngươi trông thấy. Cho nên…ngươi mới có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Áo Bỉ Lão Ma thừa dịp lại khuyên Đường Tiêu vài câu:
- Dù thế nào thì ngươi nhất định phải tăng tốc độ hái Cực Âm Dược Dịch đi, nếu không thì tới lúc đó ngươi không có thực lực cứu bản thân, lão ma cũng triệt để mất đi cơ hội thấy ánh mặt trời.
- Ta biết rồi.