Sát Vương

Chương 344: Chương 344: Hoa Nghĩa ra tay.




Thực rõ ràng, mới rồi vẻ nhát gan của gã đã lộ ra trước mặt Tôn Văn và Triệu Thanh, gã không muốn tiếp tục giả bộ với hai người nữa.

Tận thế đến sẽ lộ ra nội tâm chân thật, mặt hắc ám ẩn giấu sâu trong tính cách một người.

Đường Tiêu híp mắt liếc Hoa Nghĩa một cái. Trong hắc ám hư không ở lâu tới vài chục vạn năm, hắn thật tình không có hứng thú xuống tay với võ giả tiểu bối cấp bậc thấp như vậy. Hơn nữa chỗ này không hợp làm ra động tĩnh quá lớn, dẫn dắt hồn thi đến thì nguy. Cho nên hắn quyết định phớt lờ Hoa Nghĩa.

Đường Tiêu đứng dậy hỏi Triệu Thanh:

- Triệu sư muội, có đi cùng ta không?

- Ta nói cái gì ngươi không nghe thấy sao!?

Hoa Nghĩa đột nhiên tức giận rống to hướng Đường Tiêu, dường như quên mất tiếng rống này càng hấp dẫn hồn thi tới hơn.

- Tôn sư huynh, ta đi với huynh.

Rõ ràng Triệu Thanh rất bất mãn Hoa Nghĩa. Tuy bên ngoài hồn thi khiến cô sợ hãi, nhưng Tôn Văn đi rồi thì cô cũng không muốn một mình ở cạnh Hoa Nghĩa.

- Chúng ta đi.

Đường Tiêu kéo tay Triệu Thanh đi ra ngoài cấm chế.

Triệu Thanh mặt đỏ hồng nhưng không giật tay ra. Cô biết, mới rồi khi y vì cô không tiếc mạng sống lao ra khỏi cấm chế dẫn dắt hồn thi rời đi, trong lòng cô đã sớm chấp nhận Tôn Văn.

Cấm chế này từ bên ngoài không thể tiến vào, ở trong cấm chế có thể ẩn thân, nhưng từ bên trong ra ngoài thì không gặp cản trở gì.

- Muốn đi!?

Hoa Nghĩa quát to một tiếng, thu lại pháp bảo cấm chế chắn trước mặt Đường Tiêu, Triệu Thanh. Kiếm giắt ở bên hônggã bay lên, mũi kiếm chỉ hướng giữa trán Đường Tiêu.

Trước kia Tôn Văn ở trước mặt gã dạ thưa, hôm nay lại dám bỏ qua lời của gã, còn ở trước mặt gã kéo tay Triệu Thanh, thế thì gã biết giấu mặt mũi vào đâu chứ?

Đường Tiêu lạnh lùng nhìn Hoa Nghĩa:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn làm gì ư? Hừ hừ!

Hoa Nghĩa đánh giá Đường Tiêu một phen, lại chuyển ánh mắt lên người Triệu Thanh.

Triệu Thanh va chạm ánh mắt Hoa Nghĩa, người lạnh run.

Mới rồi Hoa Nghĩa luôn chần chờ một điều, gã muốn nhân lúc mình chưa bị hồn thi giết chết cưỡng hiếp chiếm đoạt Triệu Thanh. Chỉ là gã e ngại mặt mũi đồng tông, còn chưa hoàn toàn trở mặt, nên chưa xuống tay với Triệu Thanh. Bây giờ khi Tôn Văn kéo Triệu Thanh định rời đi, Hoa Nghĩa rốt cuộc bùng nổ.

Theo Hoa Nghĩa thấy thì nếu hồn thi có thể công phá Tứ Quý Thành phòng thủ kiên cố, vậy Tinh Võ Tông chắc sẽ rất nhanh biến thành phế tích. Loại cảm giác tận thế này khiến Hoa Nghĩa có chút tuyệt vọng. Gã thèm khát Triệu Thanh lâu rồi, vào lúc này không bằng muốn làm gì thì làm cái đó, lỡ chết rồi không phải hối hận.

Trên hết, phải giết chết hai người này, nếu không để họ quay về tông môn, tuyên dương với mọi người vụ gã nhát gan, không quan tâm sư đệ đồng môn thì sau này Hoa Nghĩa gã làm sao đứng vững trong tông đây?

Tại đây giết người diệt khẩu, đồ thừa hồn thi là được.

Tôn Văn mang theo Triệu Thanh rời đi, bên ngoài có nhiều hồn thi như vậy, thực lực của hai người kia vừa đi ra cấm chế pháp bảo ẩn núp thì chắc chắn chỉ có con đường chết. Tôn Văn có chết thì Hoa Nghĩa không thèm để ý. Triệu Thanh chết thì thật là quá đáng tiếc. Một cô gái xinh đẹp thân thể còn chưa có đàn ông đụng vào, ít nhất cũng nên để Hoa Nghĩa ta đùa rồi mới chết đi?

Bây giờ Hoa Nghĩa rút ra phi kiếm hiển nhiên là đã đặt quyết tâm thực hiện kế hoạch giết chết Tôn Văn, cường bạo Triệu Thanh.

Triệu Thanh lấy can đảm lớn tiếng chất vấn Hoa Nghĩa:

- Hoa sư huynh muốn làm cái gì đó?

Hoa Nghĩa bộ dạng kiêu ngạo như là cục diện đã nằm trong lòng bàn tay gã:

- Giết Tôn sư đệ. Tiểu sư muội đừng la lung tung, đợi lát nữa chỉ cần muội theo ta, ta nhất định sẽ tốt với muội, bảo vệ muội an toàn.

Đích thực, lấy tu vi kiếm sĩ cao cấp của gã, giết Tôn Văn một kiếm sĩ trung cấp dễ như trở bàn tay. Dù Tôn Văn và Triệu Thanh bắt tay nhau thì cũng không phải đối thủ của gã.

Trước kia còn kiêng kỵ quy tắc tông phái và tình đồng môn, bây giờ tận thế rồi còn có gì phải đắn đo? Nam thấy ghét liền giết, đàn bà thôi…hiếp.

Triệu Thanh giật bắn người, vội chất vấn Hoa Nghĩa:

- Hoa Nghĩa! Sao ngươi dám làm như thế? Không sợ sư phụ phát hiện nhốt ngươi vào địa lao à!?

Hoa Nghĩa dâm cười nói:

- Ha ha ha ha…sư phụ? Chỉ sợ sư phụ đã bị mấy hồn thi cắn chết rồi đi? Ngày nay là tận thế, sao sư muội không cùng ta triền miên cùng chung một khắc xuân tiêu? Cho dù chết rồi, chúng ta cũng phải làm đôi quỷ phong lưu trên đường hoàng tuyền.

- Ngươi!

Triệu Thanh vừa tức vừa giận, nhưng càng nhiều nữa là bất lực, sợ hãi. Lấy tu vi võ công của Hoa Nghĩa, giết Tôn Văn, cường bạo cô là việc dễ như trở bàn tay.

Bây giờ gã thậm chí không thèm để sư phụ, sư môn vào mắt, còn gì có thể chế ước hành vi của gã đây?

Trốn sao? Lấy tu vi của mình không có khả năng chạy ra ma chưởng của gã, huống chi bên ngoài khắp nơi là hồn thi.

Triệu Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đã đặt quyết tâm, nếu như Hoa Nghĩa thật sự xuống tay với cô thì cô sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ, dù chết vào tay hồn thi thì cũng không thể bị gã làm bẩn.

- Tôn sư đệ, nể mặt ngươi bình thường luôn nghe lời, bổn sư huynh giờ ban cho ngươi tự vẫn. Nếu không chờ ta ra tay ngươi sẽ chết rất thảm đó!

Hoa Nghĩa chuyển tầm mắt hướng Tôn Văn, phi kiếm bên cạnh gã cũng nhích tới gần trán Đường Tiêu hơn chút.

Đường Tiêu rốt cuộc mở miệng:

- Ngươi muốn giết ta?

Bên ngoài có rất nhiều hồn thi, hắn thật sự không muốn đem lực lượng khó khăn lắm mới hồi phục hao phí trên người Hoa Nghĩa. Nhưng hàng này cứ muốn tìm cái chết thì chỉ còn cách thành toàn gã.

- Trừ phi ngươi muốn chính mắt thấy ta lâm hạnh tiểu sư muội của ngươi như thế nào? Ha ha ha ha…

Hoa Nghĩa nói đến đây đột nhiên đổi ý. Gã cảm thấy ở trước mặt tình địch Tôn Văn cường bạo Triệu Thanh là một việc rất kích động.

Đôi tiểu tình nhân này dám tay nắm tay trước mặt gã, bộ dạng đồng sinh cộng tử, lại còn không đem Hoa Nghĩa gã đặt vào mắt, điều này khiến gã không thể kiềm chế lửa giận hừng hực cháy.

- Được rồi, xem ra ta chỉ có một con đường để đi.

Đường Tiêu cười nhạt, đem bội kiếm bên hông Tôn Văn cầm trong tay, nhẹ sờ thân kiếm, tiếp theo ngón tay nhẹ búng thân kiếm.

- Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Hoa Nghĩa gật đầu, rất hài lòng thân phận chúa tể sinh tử của sư đệ, sư muội.

- Giết!

Thốt ra lời này, trường kiếm trong tay Đường Tiêu run lên, một luồng kiếm quang bắn ra chiếu sáng cả bao phòng.

Hoa Nghĩa rất kinh ngạc nhìn vai trái của mình, chỗ đó xuất hiện vệt máu. Rất nhanh, nguyên cánh tay của gã trượt xuống khỏi vai trái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.