- Đây. Đường Tiêu lấy ra từ trong túi dự trữ một viên linh thạch ném ra.
Vi Liên thu hồi linh thạch xong, bèn lấy từ trong người ra một bình nhỏ, bên trong chính là phù mực mà nàng điều chế ra.
- Học vẽ phù chú phải đưa cho ngươi bao nhiêu viên linh thạch?Đường Tiêu nhận phù mực, cũng không hề giả bộ với Vi Liên nữa, trực tiếp hỏi thẳng Vi Liên.
- Ôi… kỹ thuật vẽ phù, vốn dĩ không muốn truyền cho người khác được. Vi Liên mỉm cười nhìn Đường Tiêu, giống như cố ý trêu chọc hắn.
- Mười viên linh thạch đủ chưa?Đường Tiêu lấy ra từ trong túi dự trữ ra mười viên linh thạch bỏ ra trước mặt Vi Liên.
- Thêm mười viên nữa, ta sẽ dạy ngươi vẽ phù cầu lửa.Vi Liên giơ tay về phía Đường Tiêu. Nàng thấy những viên linh thạch này đối với Đường Tiêu không có tác dụng gì, mà nàng vẽ phù thì cần tiêu hao rất lớn, nên phải cần những vật này bổ sinh linh khí nội nguyên.
- Cầm lấy đi.Đường Tiêu lại ném mười viên linh thạch ra, dù sao cũng không phải của mình, ném ra cũng không thấy đau lòng.
- Quá trình vẽ phù, thật ra là triển khai thuật pháp trong túi dự trữ trên giấy, cho nên đầu tiên phải phóng ra những trận đao pháp sử dụng.
- Nhưng không phải giống như thi triển pháp thuật trong trận đánh, mà là chậm rãi chế thông qua lá bùa. Quá trình này không thể gấp gáp, nhất định phải bình tĩnh, xác suất thành công mới cao.Vi Liên giải thích với Đường Tiêu rồi bắt đầu:- Đặc biệt dùng bút viết phù đem trận đánh viết trên giấy phù vô cùng tinh tế, nắm không tốt sẽ làm hủy đi lá bùa.
Đường Tiêu liên tục hủy mất năm cái lá bùa, cuối cùng ở lá bùa thứ sáu đã thành công, đem hỏa trận cương và ngưng hỏa trận ghi trên giấy bùa. Đường Tiêu đấm đấm có chút đau nhức ở phần eo. Nhìn lá bùa lửa sáng rực trên bàn, đắc ý cười ha hả. Vi Liên nhìn Đường Tiêu cũng cười phá lên, trong ánh mặt lộ ra vô cùng dịu dàng.
Từ bên ngoài có thể nhìn thấy, lá bùa Đường Tiêu vẽ cùng với lá bùa huyền băng tiến và Vi Liên vẽ không khác nhau gì, có có là một cái lóe ánh điện còn một cái thì lóe ra băng lạnh. Đường Tiêu đắc ý đốt một lúc lâu mới đột nhiên nhớ tới một việc: - Lá bùa này…dùng thế nào?- Khẩu quyết hả, đốt những lá bùa này thành tro bụi rồi dùng thuật cầu lửa bên trên công kích kẻ địch.Vi Liên cười hì hì nhìn Đường Tiêu:- Có lá bùa có thể sử dụng được nhiều thuật pháp. Lúc lâm chiến với kẻ địch, tốc độ nhanh hơn, hơn nữa tiêu hao nội lực cũng sẽ ít đi rất nhiều.
Đường Tiêu cũng không nói nhiều, lấy từ trên người ra một viên linh thạch đập trước mặt Vi Liên.
- Khẩu quyết này à, tổng cộng có năm âm tiết…Vi Liên dùng tay sờ vào viên linh thạch, tiếp tục cười hì hì nhìn Đường Tiêu.
Quyền bản quyền thực sự rất đắt đó!
Đường Tiêu mất công nhìn Vi Liên, chỉ phải lấy ra bốn viên linh thạch ném cho cô ta, tuy rằng linh thạch này là hắn nhặt được hắn không đau lòng. Nhưng chỉ một công phu nhỏ một lúc đã bị Vi Liên lấy vơi đi.
Rốt cục Đường Tiêu đã nhận được năm âm tiết của khẩu quyết phù cầu lửa, sau đó tập trung vào một mục tiêu trên vách tường, dương dương đắc ý bắt đầu niệm quyết. Ánh lửa giấy phù bỗng lóe lên, giống như không được ổn định.
Đường Tiêu nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nói ra toàn bộ khẩu năm âm khẩu quyết.
Vi Liên bóp nát một lá bùa, lập tức vội vàng lui tới một góc gian phòng, Đường Tiêu cảm giác được có gì đó không đúng. Lúc chuẩn bị ném lá bùa đi bống “ đoàng” một tiếng. Phù cầu lửa rõ ràng nổ tung trước mặt hắn.
Đường Tiêu né tránh không kịp, bị cầu lửa nổ cho vừa vặn, tóc lông mày bị đốt cháy một nửa, trên mặt cũng bị đốt cho đen sì. Vi Liên trong góc phòng nhìn thấy tình hình Đường Tiêu, ôm bụng cười lăng lộn trên mặt đất.
- Đùa ta ư?Đường Tiêu giận dữ xuất ra Hồng Viêm phi kiếm đâm loạn quanh người Vi Liên một hồi.
- Ta đùa ngươi? Ngươi muốn học ta đều dạy ngươi rất chân thành rồi.Vi Liên vội vàng biện bạch một câu rồi lại ôm bụng cười phá lên.
- Lại cười ư! Còn cười nữa ta giết chết ngươi!Đường Tiêu điều khiển Hồng Viêm cắm mạnh vào tường bên cạnh Vi Liên.
Không cười nổi, Vi Liên che miệng lại, lắc đầu, chứng kiến bộ dạng đầy bùn đất của Đường Tiêu, muốn dừng cười nhưng quả thực là không nhịn được.
- Khách hàng là thượng đế, ta tốn nhiều linh thạch như vậy, nếu không nói chuyện rõ ràng, đừng nghĩ rời khỏi chỗ ta.Đường Tiêu vô cùng tức giận chạy tới rửa mặt, rồi lại chạy đến phòng Vi Liên.
- Hắc ám trong Bí Cảnh hư không nhiều như sao, nhưng bên trong Bí Cảnh, phù sư cao cấp như tôi vô cùng ít. Võ giả bình thường, nếu như cần dùng lá bùa gì, tìm phù sư mua một cái rồi đi. Ngươi không cần phí công hao tổn tâm trí đi vẽ, vẽ cũng không được, chi bằng đưa linh thạch cho ta.Vi Liên cuối cùng cũng ngưng cười, nói nghiêm túc với Đường Tiêu.
- Một quả linh thạch đổi lấy một trang bùa cầu lửa, ngươi cho rằng ta nhiều tiền sao?Đường Tiêu giận giữ trả lời Vi Liên, đương nhiên giao dịch kiểu thế này hắn không thể tiếp nhận được.
- Ngươi cho rằng vẽ phù rất đơn giản sao? Ngươi biết một phù sư cần tiêu hao, tu luyện bao nhiêu tu vi mới có thể đạt tới trình độ này? Có thể vẽ được mười trang phù có tới hơn chín trang xác suất.Vi Liên nhìn Đường Tiêu.
- Bao lâu?- Ta không nhỡ rõ mấy đời mấy bao lâu cộng lại…bao lâu không ngủ được. Nửa thời gian ta đều dùng vẽ phù, những trang bùa bỏ đi, ít nhất cũng tới mấy tỷ trang, bút dùng hỏng có tới mấy tỷ cái. Đương nhiên, hiện tại công lực vẽ tranh của ta, cũng chỉ là khôi phục lại được một phần ngàn so với trước. Một tên phù sư ít nhất cũng phải dùng một vạn năm mới có thể vẽ được.Vi Liên thần sắc kiêu ngạo, nhưng trong lòng nàng lại lẩm bẩm:- Mấy đời mấy kiếp vẽ phù của ta, một nửa là vẽ cho ngươi, ngươi giết ta sao? Ngươi cam lòng giết ta sao?
Ngươi vĩnh viễn cần ta, cho dù là quá khứ hay hiện tại, hay là tương lai. Mặc dù trong lòng ngươi ta không quan trọng gì.
- Vẽ phù khó như thế sao?Đường Tiêu dường như không quá tin tưởng lời nói của Vi Liên. Hắn cho rằng trang phù sau năm lần vẽ có thể sử dụng thành công là đã có tiến bộ một bước rồi.
- Một người mới học vẽ, vừa bắt đầu vẽ một trăm tờ phù có thể không có một tờ dùng được. Tư chết kém cho dù có vẽ mấy ngàn cái cũng chưa chắc có thể thành công được một cái.
- Giấy phù vẽ bỏ gần vạn trang rồi, xác suất thành công mới có thể tăng lên một chút, không có tiền thì không nuôi nổi phù sư. Chỉ có băng qua đại đế quốc Bí Cảnh mới có thể đủ nguyên liệu để cho ta tiêu hao…