Tuy nhiên tất cả chuyện này đã không còn ý nghĩa với Dực Thai công chúa nữa rồi, nàng hiện tại
đang chờ đợi người Đông Doanh trả lại Cơ Long rút khỏi Áo Bỉ Đảo.
Ở trong truyền thuyết cổ tích, công chúa sau khi bị bắt sẽ có một kỵ sĩ
không ngại gian hiểm cứu nàng ta, thế nhưng mà thủ hộ kỵ sĩ của Chu
Huyền Nhi ta hiện tại ở nơi nào/
Nhớ tới thời gian ở bên cạnh Đường Tiêu Dực Thai công chúa không khỏi
cảm thấy ngọt ngào, khi thì cảm thấy thương cảm, nàng hiện tại rất muốn
gặp lại hắn một lần nữa, thậm chí hi vọng hắn có thể giống như trước
kia, cứu nàng ra khỏi ma thủ, nhưng nàng cũng biết, người Đông Doanh
hiện tại cao thủ như mây nếu Đường Tiêu tới đây thì cũng chỉ có cái chết mà thôi
Nếu như vậy, hắn không đến vẫn tốt hơn.
Cứ như vậy Dực Thai công chúa khóc rồi lại cười, trong chốc lát hi vọng càng ngày càng ít đi.
- Ngươi chính là công chúa người Minh?
Một thanh âm nữ tử vang lên, dọa cho Dực Thai công chúa nhảy dựng.
Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra phía trước là một nữ tử
người Đông Doanh khoảng chừng hai mươi, đang hung hăng nhìn nàng, sau
lưng còn có hai quan tướng mặc khôi giáp, nét mặt dâm đãng nhìn công
chúa.
Người tới chính là thái tử phi của Đông Doanh quốc Vũ Đằng Lan, lần này
nàng cố ý mang theo hai gã quan tướng, muốn bọn họ luân phiên làm cho
công chúa dơ bẩn khi đó thái tử cũng không thể nào có hứng thú với nàng
được nữa.
- Ta căn bản không biết thái tử của các ngươi, hơn nữa còn chán ghét hắn, không muốn gả cho hắn, ngươi thả cho ta được không?
Dực Thai công chúa từ trong mắt của nữ tử này tựa hồ đã nhìn ra điều gì liền cất tiếng nói.
- Chán ghét hắn?
Vũ Đằng Lan độc ác nhìn Dực Thai công chúa, sau đó chát một tiếng, nàng đã tát lên mặt công chúa một cái rồi nói:
- Ngươi xứng sao, cái loại thấp kém như ngươi chỉ đáng để làm đồ chơi
cho đám võ sĩ cấp thấp mà thôi. Hai chữ thái tử ngươi thốt ra cũng bị
làm bẩn.
- Phì Đông Doanh các ngươi chính là chủng tộc hạ cấp nhất thì có.
Dực Thai công chúa không cách nào động thủ đành mắng Vũ Đằng Lan lại một câu.
- Tiện nhân dám mắng ta?
Vũ Đằng Lan lại tát một cái sau đó nhìn về phía hai quan tướng cấp thấp phía sau:
- Hai người các ngươi luân phiên làm nhục nàng ta, càng thê thảm càng tốt nhất định phải khiến cho nó đau đớn không thôi.
Hai gã quan tướng đều là người trong thế lực gia tộc của Vũ Đằng lan,
được Vũ Đằng Lan phân công cho nên cũng không sợ hãi thái tử, nhìn thấy
Dực Thai công chúa xinh đẹp như vậy bọn họ liền tiến gần tới.
Dực Thai công chúa mất hết can đảm, vội vàng há miệng ra cắn đầu lưỡi
của mình, hiện tại nàng không cách nào thi triển võ công, ngay cả hàm
răng cũng không thể dùng lực, cắn lưỡi mình cũng không thể.
Chẳng lẽ hôm nay phải chịu ô nhục sao?
Nước mắt của công chúa một lần nữa rơi xuống, nàng hối hận lúc trước không trao hết cho Đường Tiêu.
- Đường Tiêu ta vĩnh viễn yêu ngươi cho dù thân thể của ta linh hồn của
ta bị làm bẩn nhưng ta vĩnh viễn chỉ thuộc về mình ngươi.
Dực Thai công chúa nhắm mắt lại, mặc dù như thế nước mắt của nàng vẫn rơi xuống không ngừng.
Phụt một tiếng vang lên, Dực Thai công chúa vô ý thức mở mắt ra trước
mặt nàng, nữ tử trẻ tuổi kia toàn thân huyết nhục mơ hồ, bị một cái tát
nảy lửa.
Ngay sau đó một đại thủ ấn đánh ra khiến cho nàng ta biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Một nam tử trẻ tuổi đầu đội mũ sắt đi vào sau đó đóng cửa lại.
- Đường Tiêu.
Dực Thai công chúa nhìn về phía nam tử kia, thân ảnh kia nàng quen thuộc vô cùng.
Mình đang nằm mơ sao?
- Ta nói rồi gọi là lão công bằng không ta sẽ không tìm thấy nàng.
Đường Tiêu cười hắc hắc, sau đó đi vào trong phòng, ở phía sau hắn là Đông Doanh công chúa ánh mắt ngây ngốc.
Giờ khắc này nụ cười của hắn vẫn y nguyên tà ác y nguyên không hề sợ
hãi, giống như trên thế gian này không gì có thể ngăn cản cước bộ của
hắn được vậy.
Nước mắt của Dực Thai công chúa một lần nữa trào ra như vỡ đê, có rất
nhiều điều nàng muốn nói với hắn, nhưng lúc này một câu nói cũng không
thoát ra ngoài miệng được.
- Bắt lấy hắn.
Hai tên võ sĩ vung đao ra lao tới Đường Tiêu.
Nghênh đón bọn chúng là một Giải Kiềm Kích đen ngòm, một gã đại võ sĩ bị Giải Kiềm Kích xuyên qua đánh bay ra ngoài, một gã khác thì bị quyền
đánh trúng, bay về phía sau mười thước, sau khi rớt xuống thì chết đến
mức không thể chết thêm được nữa rồi.
Đường Tiêu ra tay rất nặng mọi phẫn hận của hắn trước đây đều phát tiết, không may bọn họ chính là người đầu tiên thừa nhận sự phát tiết của
hắn.
Vài tên thị vệ ở trong cung nghe thấy động tĩnh thì chạy tới nơi này bọn họ đều có tu vi ngoài Địa Nguyên tứ cấp.
Tuy nhiên bọn họ liền bị Vũ Đằng Lan thái tử phi vừa biến thành con rối ở bên ngoài ngăn lại, những thị vệ này cũng không dám đơn giản đắc tội
với Vũ Đằng Lan, cho nên không dám xông vào bên trong.
- Ngươi... ngươi tại sao lại đến đây/
Dực Thai công chúa khóc không thành tiếng nói với Đường Tiêu.
- Ta mới nhận được tin tức.
Đường Tiêu vừa nói vừa vươn tay định đánh ra Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đưa
Dực Thai công chúa vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ không ngờ Luyện Yêu
Đại Thủ Ấn khi tiếp xúc với công chúa vẫn không có chút tác dụng nào,
giống như tiếp xúc với một tầng bảo hộ cấm chế vậy.
Đúng là cấm chế một võ giả tu vi tương đương Địa Nguyên ngũ cấp bày ra khiến cho Đường Tiêu không cách nào phá được.
- Có cấm chế ở trên người của ta.
Dực Thai công chúa tâm thần bất định mà nói với Đường Tiêu.
- Chúng ta đi nhanh đi.
Đường Tiêu kéo cánh tay của Dực Thai công chúa, đem nàng kéo ra ngoài
gian phòng nhưng hắn không ngờ rằng Dực Thai công chúa không thể ra được giống như có một vách tường trước mặt nàng vậy.
Dực Thai công chúa dùng ngón tay mò cấm chế thì phát hiện nó giống như
một hình lập phương đem nàng vây ở bên trong không cách nào rời khỏi
được.
Đây là cấm chế nhằm vào mục tiêu, đối với mục tiêu có hiệu lực mà thôi.
Dực Thai công chúa vừa lóe lên hi vọng lúc này lại trở nên tuyệt vọng,
nàng dĩ nhiên muốn cùng hắn rời khỏi đây, sau này cao chạy xa bay cùng
hắn ở cạnh không bao giờ trở lại Dực Thai cung nữa.
Đáng tiếc chuyện này không thể.
Một đạo cấm chế bày ra đó là khoảng cách giữa nàng và hắn.
- Ta không đi được nữa rồi, lão công chàng mau đi nhanh đi, vừa rồi
người lập ra cấm chế này có tu vi vô cùng cao, nhất định hắn cảm ứng
được tùy thời có thể chạy tới đây.