- Ha ha ha ha...
Tây Điều Anh Cát nở ra nụ cười, chuyển hướng về phía Vĩ Bản mà nói:
- Ái khanh chuyện này có phải nghe rất buồn cười không?
- Người Minh giống như ếch ngồi đáy giếng dĩ nhiên là buồn cười.
Vĩ Bản khom người đáp lại.
- Ngươi là người Minh cô biết ngươi là con của Trấn Quốc hầu ở Thai kinh thành, hơn nữa mười sáu tuổi đã có tu vi đại võ sĩ đỉnh phong.
Sắc mặt của Tây Điều Anh Cát càng trở thêm ngạo mạn:
- Nếu như ngươi có thể bắt nàng hàng phục cô, lần này cô chinh phục Áo
Bỉ Đảo sau khi chơi đùa nàng chán xong, sẽ có thể trả lại cho ngươi.
- Bổn công tử vừa mới chơi đùa với nữ nhân và muội muội của ngươi cảm
giác rất thoải mái, ngươi có muốn ta trả lại cho ngươi không?
Đường Tiêu mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ dâm tà.
- Ngươi? Chỉ sợ không còn thời gian.
Tây Điều Anh Cát mặt se lại, hắn vừa rồi nghe nói Vũ Đằng lan và Thương
Tỉnh Không sau khi bị khống chế tinh thần thì không còn kiểm soát được
liệu bọn họ có thể cùng hắn làm loại chuyện này rồi không?
- Không có thời gian sao? Ở cạnh mông của Vũ Đẳng Lan có một cái bớt màu hồng, hơn nữa nước của nàng ta cũng rất nhiều.
Đường Tiêu chậc chậc vài tiếng tựa hồ đang tận hưởng dư vị.
Đúng vào lúc này, ở đằng sau của Tây Điều Anh Cát truyền tới từng hồi bước chân ầm ĩ, vài tên thị vệ sợ hãi mà kêu lên:
- Thái tử điện hạ không xong rồi thái tử phi và công chúa điện hạ không thấy đâu hết.
- Ngươi ngươi...
Tây Điều Anh Cát dùng ngón tay chỉ về phía Đường Tiêu, hắn không kìm
được cơn giận, cạnh mông của thái tử phi có một cái bớt màu hồng, hơn
nữa nước của Vũ Đẳng Lan đúng là rất nhiều, mấu chốt của vấn đề này là ở chỗ, vợ của hắn bị người ta làm nhục, thậm chí bị nói ra ở ngay trước
mặt thủ hạ, mặt của Tây Điều Anh Cát sau này còn để ở đâu được?
- Đường Tiêu.. ngươi...
Dực Thai công chúa nắm lấy ông tay áo của Đường Tiêu, lộ ra vẻ rất không vui.
Nàng then.
Đường Tiêu quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Dực Thai công chúa cảm thấy kỳ quái lúc này nàng ta vẫn còn tâm tư ghen hay sao?
Đường Tiêu khống chế thân thể của Vũ Đẳng Lan đối với trí nhớ của nàng
cũng không bỏ sót, không cần cởi quần của nàng chỉ cần xem xét trí nhớ
của nàng là được hắn cũng lười giải thích với Dực Thai công chúa, hắn
nói những lời này là muốn cho Tây Điều Anh Cát phải tức chết.
- Đi chết đi.
Tây Điều Anh Cát mắt đỏ rực lên, tám đạo vân triện trong cơ thể của hắn
bay ra, ngưng kết thành một cụ chưởng đánh về phía Đường Tiêu.
Tuy nhiên một chưởng này sau khi đánh xuống hắn lại đột nhiên thu về.
Bởi vì Vũ Đẳng Lan và Thương Tỉnh Không không biết từ khi nào đã xuất
hiện ở trước mặt của hắn hai người bọn họ một người là thái tử phi một
người là Đông Doanh công chúa hiển nhiên đã trở thành con tin của Đường
Tiêu và không cách nào cứu đi.
Đường Tiêu để hồn mình vào trong ấn ký của hai con rối này làm sao có
thể dễ dàng bị lau mất được, mặt khác ở trong phạm vi nhất định Đường
Tiêu có thể đem hai người bọn họ thu vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
- Thả các nàng ra.
Tây Điều Anh Cát tỉnh táo lại hướng về phía Đường Tiêu mà quát to.
- Được nhưng mà tên kia phải mổ bụng tự vẫn.
Đường Tiêu chỉ về phía Vi Bản rồi nói.
- Mơ tưởng.
Tây Điều Anh Cát lập tức cự tuyệt Đường Tiêu.
- Mơ tưởng sao?
Đường Tiêu nheo con mắt lại Vũ Đẳng Lan bỗng nhiên giống như một con
chó, bò xuống mặt đất, đem quầ cởi xuống dưới lộ ra bờ mông trắng toát
sau đó lại bò một vòng, giống như chó cái không ngừng hướng về phía Tây
Điều Anh Cát Vĩ Bản và đám thị vệ kia chổng mông.
- Làm càn!
Tây Điều Anh Cát thấy cảnh tượng này thì muốn phun ra máu đặc biệt là
khi nhìn thấy Vĩ Bản và đám thị vệ kia giờ phút này đôi mắt đều nhìn
chằm chăm về phía bờ mông trắng của Vũ Đẳng Lan.
Vũ Đẳng Lan đột nhiên tới gần Đường Tiêu, quỳ trước mặt hắn sau đó cách
quần thò tay vuốt ve cái kia của hắn, còn đem mặt dán lên, khuôn mặt lộ
vẻ mê say.
- Tiện nữ này mau cút.
Dực Thai công chúa thấy nàng chiếm tiện nghi của Đường Tiêu thì lập tức
đá một cước vào mặt của nàng, tuy nhiên vì nàng bị cấm chế trói buộc nên chân cũng không có khí lực nào.
Đường Tiêu bất đắc dĩ nhìn Dực Thai công chúa, nữ nhân khi ghen đúng là
không quan tâm tình thế hiện tại của bọn họ, thật sự là bội phục. Đường
Tiêu đành phải để Vĩ Đằng Lan quay đầu bò về phía Tây Điều Anh Cát.
- Vi Bản ngươi mau mổ bụng đi.
Thương Tỉnh Không công chúa đột nhiên hướng về phía Vi Bản mà hô lớn.
- Mơ tưởng.
Tây Điều Anh Cát trừng mắt nhìn Thương Tỉnh Không tựa hồ do dự điều gì đó.
- Ca ca là muội huynh không để ý tới muội sao?
Thương Tỉnh Không tuyệt vọng nhìn Tây Điều Anh Cát mà khóc, lúc trước
câu nói kia là Đường Tiêu thay nàng nói câu nói đằng sau là nàng tự mình nói.
Các ngươi vì vinh quang của đế quốc có thể hi sinh.
Trong mắt của Tây Điều Anh Cát hiện ra vẻ hung tàn, tựa hồ hắn đã thầm quyết định được.
- Ca ca huynh ngay cả muội cũng mặc kệ sao?
Thương Tỉnh Không không tin nổi mà nhìn Tây Điều Anh Cát.
- Sau khi muội chết ta sẽ báo thù cho muội.
Tây Điều Anh Cát đột nhiên rút bảo kiếm bên hông hướng về phía Vũ Đẳng Lan và Thương Tỉnh Không định chém nát báy.
- Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi ngay cả muội muội của mình cũng giết, thật sự là súc sinh cũng không bằng.
Đường Tiêu thở dài một tiếng, hắn cũng đã ngờ tới kết quả này, tuy nhiên sau khi tận mắt nhìn thẫy vẫn hơi cảm khái.
Đường Tiêu đương nhiên không để cho hai nữ nhân này chết dễ dàng vậy hắn vừa cất tiếng nói xong liền thu hồi bọn họ vào trong Luyện Yêu Thối Ma
Hồ.
- Ngươi biết tại sao cô vừa rồi công không giết ngươi ngay tại chỗ
không? Bởi vì cô muốn cho ngươi thấy tình cảnh cô âu yếu nữ nhân của
ngươi, đem bọn họ sướng dưới háng của cô.
Tây Điều Anh Cát thu hồi bảo kiếm, từng bước từng bước tiến về phía Dực Thai công chúa.
Tây Điều Anh Cát là cuồng võ sĩ, tương đương với cường giả Địa Nguyên tứ cấp ở Đại Minh vương triều có được tám đạo phù triện, đủ để trấn áp
cường giả Địa Nguyên nhị cấp của Đường Tiêu không thê động đậy.
Đúng lúc Tây Điều Anh Cát hướng về phía Đường Tiêu đi tới, Đường Tiêu ôm lấy Dực Thai công chúa lui về phía đằng sau, hơn mười con rối cấp bậc
Địa Nguyên tam cấp ở bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ lao ra kết thành
khôi yêu trận, Đường Tiêu dùng Loa Toàn Giảo Nhục trận bao quanh Giải
Kiềm Kích tấn công về phía Tây Điều Anh Cát.