Sát Vương

Chương 582: Chương 582: Lửa giận.




Tuy nhiên cua giáp chắc chắn cảu Đường Tiêu cộng với giải kiềm kích sắc bén giống như là tử thần không thể ngăn cản.

Càng ngày càng nhiều võ sĩ đông doanh tụ tập bên người của Võ Đằng Giải Ngạn nhưng Đường Tiêu thi thoảng vẫn công kích được hắn.

- Mau đem tin tức này truyền tới cho thiên hoàng biết.

Võ Đằng Giải Ngạn không ngừng truyền âm cho một số cường giả bên cạnh để cho bọn họ đi bẩm báo với thiên hoàng.

Đường Tiêu hiện tại không thèm chú ý tới kẻ địch hai cái càng cua vung vẩy lập tức khiến cho đối phương đầu lìa khỏi cổ.

Tuy thực lực hiện tại của Đường Tiêu so với lúc giết ba vạn quân võ sĩ đông doanh ở cơ long cảng thì mạnh hơn rất nhiều, nhưng hắn không có thời gian chi tinh như lúc đó, lúc này đồ sát lại đều là những võ sĩ có võ trang đầy đủ khiến hắn khó khăn hơn rất nhiều.

Tuy nhiên hiện tại Đường Tiêu không có nhiều thời gian, hai mắt của hắn đỏ rực mà võ sĩ đông doanh vẫn không ngừng trào lên.

Mấy nghìn người mấy vạn người cũng kết thành đại trận vững chắc, từng bước vây khốn Đường Tiêu.

- Xuất hiện, giết cho ta, giết giết.

Đường Tiêu quát to một tiếng, những quỷ vụ hiện ra bốn phía, trong nháy mắt bao phủ cả đông kinh thành.

Quỷ ảnh ở trong sương mù càng nhiều, gào khóc hét lên bốn phía.

Dưới sự kìm chế của quỷ binh quỷ tướng, Đường Tiêu càng lúc càng tới gần Võ Đằng Giải Ngạn, hai cái càng cua một lần nữa nện lên trên người của hắn, Võ Đằng Giải Ngạn rơi vào đường cùng lại phải thuấn di, hắn không có lựa chọn nào khác đành phải trốn vào trong hoàng cung.

Tuy nhiên sau khi Võ Đằng Giải Ngạn thuấn di rời đi chưa đầy một khắc thời gian sau đó Đường Tiêu vung giải kiềm kích như hình với bóng giáng tới sau lưng của hắn, phập một tiếng trầm đục vang lên, Võ Đằng Giải Ngạn bị Giải Kiềm Kích đánh văng ra bên ngoài, đâm vào trong một thạch tháp, khói đất bụi mù.

Song mâu của Đường Tiêu cắm lên mặt đất, trong nháy mắt đã bay ra ngoài, lúc rơi xuống, hai giải kiềm kích của hắn lại đánh lên trên người Võ Đằng Giải Ngạn.

- Người nào dám lớn mật như thế, dám làm loạn thạch tháp của ta, làm nhiễu sự thanh tĩnh của ta.

Một tiếng hét lớn vang lên, sau đó một võ sĩ chiến giáp cầm trường đao bay ra.

- Tín Trường Đại Nhân?

Võ Đằng Giải Ngạn nhìn người kia mà kinh ngạc.

Đường Tiêu cảm nhận được sự uy áp của gã thì nhíu mày bởi vì hắn biết khí tức này vượt xa cả cường giả Địa Nguyên đỉnh phong.

Bất kể hắn là ai hôm nay mình gặp người giết người gặp quỷ giết quỷ.

- Cảm thương con dân của ta, chết đi.

Người mặc giáp màu đen nhìn Võ Đằng Giải Ngạn sau đó đưa mắt sang nhìn Đường Tiêu nhảy lên trên cao cầm chiến đao trảm tới Đường Tiêu.

Đường Tiêu ngẩng đầu mắng to một tiếng giải kiềm kích cũng nghênh hướng chiến đao của hắn.

- Keng.

Một tiếng vang thật lớn, chiến đao và giải kiềm kích tương giao với nhau, chiến đao bị cuốn chặt, nhưng cũng không bị giải kiềm kích đụng gãy.

Giải kiềm kích của Đường Tiêu một lần nữa chém ra, đột nhiên đánh lên phía trên áo giáp, lên giáp màu đen bị lõm xuống một cái.

Tuy nhiên áo giáp màu đen này cũng không có máu chảy ra khiến cho người ta cảm thấy nó thật không bình thường.

Thừa dịp thiết giáp đang tự mình chữa trị, giải kiềm kích của Đường Tiêu một lần nữa nện về phía Võ Đằng Giai Ngạn, Võ Đằng Giai Ngạn thuấn di một cái có ý đồ trốn tới sau lưng của thiết giáp nhưng hắn không ngờ giải kiềm kích như hình với bóng, đập vào thân thể của hắn như muốn nát báy.

Thiết giáp nhân mượn cơ hội này một đao trảm lên cua giáp của Đường Tiêu đáng tiếc cua giáp của Đường Tiêu quá mức cứng rắn, một đao này không chém tới được.

Đang lúc Đường Tiêu cùng Võ Đằng Giai Ngạn đấu khẩu với nhau, ở trên bầu trời của kinh thành đột nhiên xuất hiện một dấu chấm đen, điểm đen này càng lúc càng lớn, hơn nữa không ngừng xoay tròn.

Một người trẻ tuổi lạnh như băng xoay tròn vòng ra, sau khi bay về sau, hắn niệm ra khẩu quyết, không bao lâu sau đem toàn bộ thân hình ẩn náu đi, sau đó hắn dựa theo cảm ứng, hướng về phía địa điểm của Đường Tiêu và Vũ Đằng Giai Ngạn mà bay đi.

- Trở về con đường này thật không dễ dàng.

Người trẻ tuổi cảm khái một tiếng sau khi nhìn rõ tình cảnh trên mặt hắn hiện ra một vẻ kinh ngạc.

- Không ngờ rằng hắn đã giết được người Đông Doanh hơn nữa còn có tu vi Địa Nguyên lục cấp.

Người trẻ tuổi ôm kiếm mà nhìn Đường Tiêu lộ vẻ lạnh nhạt.

Đường Tiêu biết rõ người thiết giáp kia rất khó đánh chết, cho nên cũng mặc kệ, mà Võ Đằng Giai NGạn cũng đã bị Đường Tiêu đánh trọng thương.

Đường Tiêu cũng không lấy tính mạng của Võ Đằng Giai Ngạn mà sử dụng thối ma đại thủ ấn, một chưởng đánh tới Võ Đằng Giai Ngạn, đại lượng thị vệ trong hoàng cung xông ra có ý đồ ngăn cản sự đuổi giết của Đường Tiêu với Võ Đằng Giai Ngạn, nhưng với tu vi của bọn họ muốn ngăn cản Đường Tiêu là chuyện buồn cười.

Đúng lúc Đường Tiêu xuất ra chưởng cuối cùng, có thể đem Võ Đằng Giai Ngạn vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ thì một uy áp từ trên không trung ép thẳng về phía hắn, lập tức khống chế Đường Tiêu.

- Con mẹ nó.

Đường Tiêu hướng về phía trên trời mà mắng to một tiếng, hắn đã cảm giác được uy thế áp người này tuyệt không dưới cường giả Thiên Nguyên.

Võ giả thiên nguyên đối phó với mình là trái với quy tắc của thiên địa không biết thiên giới có ra tay không.

Võ Đằng Giai Ngạn lúc này đã tuyệt vọng cùng cực bỗng nhiên xảy ra biến cố như thế hắn vội vàng chỉ huy đám thị vệ hoàng cung:

- Các ngươi mau đi bắt giết hắn cho bổn tọa.

- Ở đây không phải cấm cường giả Thiên Nguyên tùy ý động thủ sao?

Nhìn thấy người kia là võ giả Thiên Nguyên, mà lại can thiệp vào giao tranh của võ giả Địa Nguyên, ra tay giam cầm Đường Tiêu. Tuy nhiên hắn cũng không hề do dự vèo một cái rút ra một thanh kiếm.

Ở trên mặt đất Đường Tiêu sau khi chịu sự uy áp cực lớn, mấy nghìn tên thị vệ đông doanh mượn cơ hội này vây tới công kích cua giáp của hắn, tuy cua giáp không bị bọn họ làm vỡ nhưng tình huống bị tấn công không cách nào hoàn thủ khiến cho Đường Tiêu phải tức giận.

Đúng lúc này từ trên không trung truyền tới từng tiếng bạo nổ cùng lúc đó từng luồng sóng truyền đến từ trên bầu trời.

Từng luồng sóng xungn kích truyền tới hơn một người vây chém Đường Tiêu bị té xuống mặt đất, không ít người bị thương.

Luồng sóng xung kích qua đi những người kia lại tiếp tục đứng lên hướng về phía Đường Tiêu mà định đánh tới.

Tuy nhiên điều bọn họ không ngờ chính là luồng sóng xung kích vừa qua đi mọi uy áp với Đường Tiêu đều không còn, mà lúc này Đường Tiêu đã tức giận đến cực hạn.

Cho nên toàn bộ lửa giận của Đường Tiêu đều trút lên trên người của bọn chúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.