Nếu như không phải thế
giới nhân loại suy yếu hư không thanh tảo giả, lấy thực lực của Tử Thần, tu võ giả bình thường ở trước mặt nó chỉ là mây bay. Nhưng dù là thế
thì nó cũng đủ mạnh rồi, bốn đỉnh Kiếm Thánh hợp sức bao vây mà không
làm gì được nó, cuối cùng không thể không lấy cái giá lớn vài chục năm
tu vi, tự bạo phi kiếm mới tạc nổ xác của nó.
Dây mây xanh trong hắc ám hư không phải chăng chính là Bạc Hà Bách Thảo
Vương hóa thân? Không biết từ chỗ Tử Thần có thể được đến tin tức về Bạc Hà?
Nhưng dù bây giờ Tử Thần chỉ là trạng thái hồn đoàn cũng không phải
Đường Tiêu có thể đối phó, thu phục hay tra khảo nó là hành động không
hiện thực.
Đường Tiêu ngược lại nghĩ ra một cách, đó là mạo hiểm ra khỏi cấm chế
Nặc Hành, đem danh kiếm tuyệt thế Hồng Viêm ở bên cạnh xác Lý Mộ Bạch
chiếm làm của riêng, cũng dùng cực phẩm linh khí Lý Mộ Bạch nuôi dưỡng
kiếm linh thu lấy hồn đoàn to lớn của Tử Thần và thần hồn ba Kiếm Thánh. Nếu có thể nghĩ ra cách trấn áp tiêu hóa chúng nó, khối ý niệm hắn tu
luyện ra từ hắc ám hư không chắc có thể hoàn toàn ngưng tụ ra.
Nói không chừng còn có thể được đến tin tức chính xác về khe hở không gian từ chỗ Tử Thần.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau. Vốn Đường Tiêu cho rằng Lý Mộ Bạch
đã chết thì bỗng cất tiếng cười nhạt, Hồng Viêm trong tay chớp mắt phóng ra, đâm vào hồn đoàn giữa không trung đang kịch chiến. Xem ra đạt đến
đỉnh tu vi Kiếm Thánh thì có thể cảm giác được hồn đoàn, thần hồn nhân
loại mà người thường không thấy được.
Khi hồn đoàn ly thể thì sẽ biến yếu ớt, hơn nữa bên trong còn đang xảy
ra đấu tranh kịch liệt, khiến Tử Thần bị phi kiếm của Lý Mộ Bạch tấn
công đành bó tay chịu trói. Tuy Lý Mộ Bạch bị trọng thương nhưng trong
tay có phi kiếm Hồng Viêm, cùng với kiếm linh bên trong cực mạnh, không
bao lâu đã đánh hồn đoàn khổng lồ kia biến thành hồn lực yếu ớt.
Khi Lý Mộ Bạch công kích hồn đoàn còn lấy ra một linh khí sắc đỏ máu
giống hệt như phi kiếm Hồng Viêm. Gã ngâm nga một chuỗi khẩu quyết dài,
tay vẽ từng vòng gợn sóng mắt thường không thấy, mạnh mẽ đánh hướng hồn
đoàn.
Hồn đoàn Tử Thần khổng lồ bị sóng gợn công kích rất là khó chịu. Nó gầm
rống giãy dụa, bỗng vọt hướng Lý Mộ Bạch. Ai ngờ lọt vào tròng, nhào vào trong linh khí đỏ máu trong tay gã.
Hồn đoàn Tử Thần khổng lồ bị thu vào linh khí đỏ, linh khí đỏ biến thành không ổn định, mấy lần suýt chút thoát khỏi tay Lý Mộ Bạch. Lý Mộ Bạch
cắn đầu lưỡi hộc ra bãi máu, dùng từng đạo trận pháp phủ mưa máu lên
linh khí. Nửa canh giờ sau, linh khí rốt cuộc ngừng xao động, biến tĩnh
lặng.
Vốn Lý Mộ Bạch đã bị trọng thương, mới rồi vì giúp linh khí trấn hồn
đoàn Tử Thần mà gần như tiêu hao toàn bộ chân khí. Lý Mộ Bạch nhìn bốn
phía xung quanh, thúc đẩy tia chân khí cuối cùng trong người, miễn cưỡng đưa mình vào trong cửa hàng kiếm quyết, ngồi dựa vào góc tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nếu không phải Lý Mộ Bạch bị thương nặng đến thế, là Kiếm Thánh, gã có
thể cảm giác được trên đỉnh đầu có trận cấm chế mà Đường Tiêu và Triệu
Thanh bày ra ẩn núp. Nhưng xem tình huống hiện tại thì hiển nhiên gã
không hề phát hiện.
Đường Tiêu cẩn thận cảm nhận tình trạng vết thương của Lý Mộ Bạch, phân
tích xem bây giờ mình giết người đoạt bảo có xác suất thành công lớn đến đâu.
Tuy nhiên, bây giờ người muốn giết người đoạt bảo không chỉ có Đường
Tiêu mà thôi. Bảy kiếm sư Tinh Hoàng Tông mới phát sinh tranh đoạt hồn
thi với Đường Tiêu chẳng biết từ đâu chui ra, nối đuôi nhau tiến vào cửa hàng kiếm quyết. Họ đi vào xong không lên tiếng, rút ra phi kiếm đâm
nhanh hướng Lý Mộ Bạch ngồi trong góc tường.
Bảy người này rõ ràng giống như Đường Tiêu, cả quá trình chứng kiến trận chiến giữa bốn Kiếm Thánh và hồn thi Tử Thần khổng lồ. Bây giờ họ muốn
nhân lúc Lý Mộ Bạch trọng thương, lấy mạng gã! Sau đó cướp lấy tuyệt thế danh kiếm Hồng Viêm, và linh khí cực phẩm nuôi dưỡng trong kiếm linh
Hồng Viêm!
Đổi làm bình thường, mấy người này tuyệt đối không dám tới gần Lý Mộ
Bạch trăm mét, chứ nói chi tới giết người đoạt bảo. Đại quân hồn thi
đến, khiến Huyền Vũ Đại Lục thành loạn thế. Loạn thế ý nghĩa mạo hiểm,
nhưng cũng có nghĩa có kỳ ngộ to lớn.
Lý Mộ Bạch đích thực bị trọng thương cực nặng, nhưng bảy kiếm sư Tinh
Hoàng Tông đánh giá thấp thực lực của gã. Phi kiếm Hồng Viêm bên cạnh gã từ khi đối phương tấn công thì đã bắn lên, quét ngang đám người Tinh
Hoàng Tông.
Danh kiếm Hồng Viêm quét một cái, máu bắn tung tóe. Phi kiếm của những
người Tinh Hoàng Tông rơi lộp bộp xuống đất. Một kiếm sư Tinh Hoàng Tông xông đằng trước nhất không kịp né, đỉnh đầu bị phi kiếm Hồng Viêm tạt
ngang, cả người mềm nhũn té xuống đất, thần hồn bị kiếm cương của phi
kiếm đỏ máu tước thành một đoàn năng lượng tiêu tán bốn phía.
Lý Mộ Bạch hộc bãi máu, cố gắng thu phi kiếm Hồng Viêm lại bên người,
muốn lần thứ hai niệm khẩu quyết tấn công, nhưng làm sao cũng không thể
chắp phi kiếm được. Mới rồi một kích kia triệt để tiêu hao một tia hồn
lực bảo mệnh cuối cùng trong người gã. Lý Mộ Bạch đang ở bờ vực hấp hối.
Những người Tinh Hoàng Tông cùng thu lại phi kiếm trên mặt đất, lùi ra
ngoài cửa hàng kiếm quyết, từ xa quan sát Lý Mộ Bạch. Bởi vì trước đó
một đồng bạn chết thảm, hiện nay họ hơi chần chờ có nên tới gần tấn công nữa không.
Lý Mộ Bạch nhắm mắt dựa vào tường, mặt trắng bệch như tờ giấy. Nhưng
Kiếm Thánh chính là Kiếm Thánh, đánh giá thấp thực lực của Kiếm Thánh
rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Còn lại sáu kiếm sư không ai dám
lấy mạng mình đánh đổ xem Lý Mộ Bạch có thể phát động công kích một lần
nữa không.
Một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi người Tinh Hoàng Tông ra lệnh với một thanh niên hơn hai mươi tuổi:
- Thất sư đệ, đệ đi vào xem thử Kiếm Thánh đã chết chưa.
- Sư huynh, đợi lát nữa đi…
Thanh niên hơn hai mươi tuổi nhát gan kinh sợ nhìn Lý Mộ Bạch dựa góc
tường nhắm mắt ngồi. Nếu gã đi vào, lỡ đâu Lý Mộ Bạch không chết thì
chẳng phải tương đương với tự mình đi tìm chết à?
Gã đàn ông hơn ba mươi tuổi nhướng mày, dường như có chút tức giận. Đang lúc gã mở miệng định nói cái gì thì xảy ra một việc rất là quái dị.
Một bàn tay mờ nhạt không biết là phù triện hay vân triện ngưng tụ thành đột nhiên vươn ra từ xà nhà cửa hàng kiếm quyết, túm lấy phi kiếm Hồng
Viêm trước người Lý Mộ Bạch, còn túm lấy túi trữ vật trên người gã, sau
đó nhanh chóng biến mất.