Tuy đoán được là do Lâm Chấn cùng với thái tử làm trò nhưng Đường Tiêu cũng không kháng lệnh,
hắn tuy muốn đánh Vi Địch nhưng vì nhân số không đủ, vài ngày nữa Thịnh
Thân vương cúng sẽ mang đại quân tới, Hoa Liên thành bị phá chỉ là
chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đường Tiêu trước kia chỉ mang mấy nghìn quân trở về Hoa Liên thành, Lâm Chấn không có khả năng trọng dụng ủy thác hắn.
Cuộc chiến này cứ để cho Lâm Chấn đánh vậy.
Đường Tiêu rời khỏi Thai kinh thành rất nhiều ngày hắn còn nhớ rõ lúc
trước khi rời đi Đường Tiêu chỉ có tu vi Nhân Nguyên ngũ cấp hiện tại
trong thời gian ba tháng ngăn snguir Đường Tiêu đã tiến vào Địa Nguyên
nhị cấp thủ hạ có hơn mười tên đạt tới Địa Nguyên nhị cấp thậm chí là
tam cấp, thực lực đã mạnh hơn rất nhiều.
Sau khi ở Hoa Liên thành tiếp nhận công văn Đường Tiêu ép buộc một con
rối đi mua đặc sản đồ ăn ở nơi này cho mình sau đó lặng yên rời khỏi Hoa Liên thành.
Đường Tiêu trước khi về Thai kinh thành thì tới vào Nghi Lan vương phủ,
Đường Tiêu đặc biệt chọn mua vài món lễ trọng mang tới đó, Lan vương
nghe nói Đường Tiêu tự mình tới thì vội vàng nghênh tiếp, lúc trước khi
thất hoàng tử ghé thăm Lan vương đã biết Đường Tiêu đã tiến vào Địa
Nguyên nhị cấp, bây giờ Lan vương mơ hồ cảm thấy Đường Tiêu đã có thực
lực Địa Nguyên tam cấp đỉnh phong.
Đương nhiên Đường Tiêu chỉ có tu vi Địa Nguyên nhị cấp nhưng thực lực
của hắn đã có thể sánh với cường giả tu vi Địa Nguyên tam cấp đỉnh
phong, Trong bữa tiệc chiêu đãi Lan vương còn nhắc tới chuyện hôn sự của Nghi Lan quận chúa, mà Nghi Lan quận chúa lần này đối với hắn thái độ
cũng không còn hung hăng như trước thậm chí mấy lần còn nhìn trộm hắn.
Đường Tiêu cũng không để ý tới Nghi Lan quận chúa, ở Nghi Lan thành dừng lại một ngày sau đó được Lan vương giúp hắn đi mua đặc sản, trở về Thai kinh thành.
Chẳng hiểu tại sao ở đoạn đường này Đường Tiêu có một cảm giác nhớ nhà.
Khi Đường Tiêu về nhà, Khánh Đô phu nhâ nở trong phủ giăng đèn kế hoa
thậm chí còn nổ pháo ăn mừng, Trấn Quốc hầu cao thấp vui tươi giống như
là ăn tết.
Đường Tiêu sau khi rời khỏi Thai kinh thành, Khánh Đô phu nhân cơ hồ cứ
hai ba ngày đều viết thư cho hắn, cứ cách mười ngày là đưa một chút quần áo đồ ăn và đồ sinh hoạt tới nơi đóng quân của Đường Tiêu, những thư
kia Đường Tiêu cơ bản không hủy đi ngẫu nhiên cũng gửi lại vài bức cho
bà, hôm nay mẫu tử tương kiến Khánh Đô phu nhân nhớ nhi tử đến mức khóc
to lên, làm cho Đường Tiêu không nhịn nổi mà động dung.
Sau khi khóc Khánh Đô phu nhân lại vui mừng vô cùng kéo Đường Tiêu vào
trong ngực mà vuốt ve hắn, nghĩ tới nam nhân đẹp trai này là do mình
sinh ra, mười sáu tuổi đã làm tướng quân của Đại Minh triều khiến cho
Khánh Đô phu nhân có cảm giác tự hào không nói nên lời.
Đường Tiêu trong lòng thầm ai thán sau khi trải qua chuyện của Mị Ma hắn không muốn mình ở kiếp này còn phải lo phiền chuyện gì, không trở thành nhược điểm để người khác lợi dụng tuy nhiên tình mẫu tử này của Khánh
Đô phu nhân đúng là đã ghi ấn ở trong lòng hắn rồi, hắn không cách nào
lạnh nhạt được.
Trở lại Thần mã quán, Manh Ngọc Chỉ Diên nguyên một đám nha hoàn lập tức xúm lại, Đường Tiêu từ Hoa Liên Nghi Lan thành mang theo đồ ăn cho các
nàng, chúng nha hoàn biết được liền vô cùng cảm động, thi nhau đấm tay
đấm chân cho hắn.
Đường Tiêu nằm ở Nhật Nguyệt hồ nheo mắt nhìn len bầu trời, vô số bàn
tay mềm mại xoa bóp cho hắn khiến hắn có một cảm giác vô cùng nhàn nhã.
Ở kiếp này trong một số thời gian rảnh rỗi, hắn đều nằm ở chỗ này cảm nhận sự bình yên vô hạn.
Đây là nhà sao?
Đám nha đầu này thỏa thích biểu hiện sự nịnh nọt Đường Tiêu, mà Manh
Ngọc lúc này đã phát hiện ra thiếu gia so với trước kia đã có sự biến
hóa vi diệu.
Nủa năm trước thiếu gia đối với mấy nha đầu này đều không để ý ba tháng
trước thiếu gia nửa thật nửa đùa khi dễ Chỉ Diên một phen, không còn bản mặt lạnh lùng như trước.
Còn lần này thiếu gia nằm trên ghế ngẫu nhiên còn đưa mắt đảo sang đám
nha đầu ánh mắt còn đặt trên ngực của các nàng, Manh ngọc thậm chí còn
có lúc khẽ đưa tay đảo qua dươi bụng của thiếu gia quả nhiên là chạm vào vật cứng kia.
Manh Ngọc vừa đưa tay sờ nhẹ hàn quang của Đường Tiêu liền lóe lên nhưng ngay sau đó biến mất khiến cho bất kỳ ai cũng không nhìn thấy.
Cảm nhận được vật cứng này Manh Ngọc liền lo lắng: Thiếu gia về phương
diện kia có lẽ đã có ham muốn rồi sẽ không đại khai sát giới chứ?
Nếu như là vậy nàng lừng lẫy hi sinh là tốt nhất.
Đúng lúc Manh Ngọc đang suy nghĩ nàng cảm thấy mông của mình đang bị cái gì nắm lấy, đôi mắt của nàng liền trở nên hoảng hốt thì phát hiện ra
mục quang của Đường Tiêu đang sáng ngời nhìn mình.
Bàn tay lớn sờ vào mông nàng không phải của hắn thì là của ai .
Chúng nha hoàn nhìn thấy cảnh này thì xấu hổ kêu lên tuy nhiên không ai dám rời đi.
- Thiếu gia... thả nô tỳ...
Manh Ngọc ửng hồng hai má, nàng không ngờ rằng thiếu gia ngay vào ban ngày ban mặt lại hành hung nàng.
- Thiếu gia thả Manh Ngọc tỷ tỷ ra đi.
Nguyên một đám nha hoàn gọi to.
- Là nàng ta sờ ta trước ta chỉ sờ lại mà thôi.
Đường Tiêu cười cười giải hích đám nha hoàn, thấy các nàng lộ vẻ thẹn thùng thì thấy rất thú vị.
- Nô tài... nô tài không có...
Manh Ngọc hiểu ra vừa rồi nàng quét nhẹ qua chỗ đó của Đường Tiêu đã bị hắn phát hiện.
- A...
Nguyên một đám nha hoàn cũng ửng hồng hai má, vừa rồi các nàng cũng sờ thiếu gia chẳng lẽ thiếu gia muốn sờ trả từng người.
Không đúng thiếu gia vì sao không sờ các nàng, mà chỉ sờ Manh ngọc nhất
định là Manh Ngọc đã vụng trộm động vào nơi nào đó không nên đụng, đám
nha đầu lại nhin về chỗ đang quật khởi cua Đường Tiêu, khuôn mặt bọn họ
càng thêm ửng hồng.
Mục Thương ở phía đằng xa đi tới nhìn thấy Đường Tiêu đang sờ mông của
Manh Ngọc thì vội vàng định bước đi thì lại bị Đường Tiêu ở phía xa xa
gọi lại.
- Các ngươi lui ra đi.
Đường Tiêu thu hồi bàn tay nói với đám nha hoàn một tiếng.
- Vâng thiếu gia.
Nguyên một đám nha hoàn thi lễ với Đường Tiêu, sau đó trở về sân nhỏ bên kia.
Manh Ngọc tỷ tỷ vừa rồi tỷ sờ chỗ nào của thiếu gia vậy?
Sau khi trở về sân một tiểu nha hoàn hỏi Manh Ngọc.
- Muội đừng nói bậy bạ nữa nếu không ta sẽ kéo rộng miệng của muội ra bây giờ.
Manh Ngọc chột dạ mà trả lời.