Tử Thần đương nhiên cũng cảm nhận được khí tức của người trước mắt, liền kinh hãi tại sao mình lại là con rối của hắn, hơn nữa tựa hồ không phải là lạc ấn mà là bị khống chế toàn bộ.
- Ta đáp ứng tự do của ngươi lúc nào, hừ thành thật làm con rối của ta đi.
Đường Tiêu còn muốn tàn sát tứ phía tạm thời không nhiều lời với Tử Thần.
- Ngươi đến lúc nào mới trả tự do cho ta?
Tử Thần chưa từ bỏ ý định mà hỏi Đường Tiêu.
- Tư do, mơ tưởng.
Đường Tiêu nói xong một câu liền biến mất bóng dáng khỏi thạch thất.
- Ngươi tên trời đánh này, lại lừa gạt lão tử.
Ở bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ tràn ngập tiếng kêu thảm thiết.
Bên trong hư không tinh hạm.
- Ngươi không thả bổn tọa ra bổn tọa sẽ không nói cho ngươi biết cách nào xử lý an toàn thần hồn của Bạc Hà.
Bành Thái dùng ngữ khí sắc nhọn nói điều kiện với Tôn Văn.
- Thả ngươi à, mơ tưởng.
Một đạo thần hồn của Tôn Văn đâm tới, khiến cho Bành Thái không ngớt lời thảm thiết.
- Mỗi vị thiên giới giám sát sứ đều có một chiến hồn đèn tồn lưu hồn đèn có tọa độ cụ thể, có thể biến hóa đặc biệt, tiểu tử mặc kệ ngươi đem bổn tọa tới nơi nào chỉ cần thiên giới tìm ra sau đó sẽ đuổi giết ngươi đến vô tận, ha ha...
Bành Thái bị ép bức quá mức liền phản kháng.
- Nếu như ngươi bị đem tới ma giới và ngục giới thì sao?
Tôn Văn lạnh lùng trả lời Bành Thái một câu, ở phía sau hắn xuất hiện ra bóng đen cực lớn, trong mắt tràn ngập lửa địa ngục.
- Ngươi ngươi.
Bành Thái nhìn cảnh tượng này thì kinh hãi.
- Ngươi không chỉ nuốt chửng toàn bộ thần hồn của cự long mà còn nuốt chửng một thần hồn của Cửu Nhất đại đế?
Lãnh Tuyết kinh hãi nhìn về phía bóng đen sau lưng của Tôn Văn.
- Thần hồn của Viễn Cổ cự long là do ta nuốt chửng còn Tiểu Cửu Cửu là dung hợp, nó vì một lần cứu ta bỏ tính mạng của mình, sau đó đem tất cả lực lượng giao cho ta, giúp ta khắc chế sự cắn trả của thần hồn cự long.
Trong mắt của Tôn Văn hiện ra vẻ âm hàn, hiển nhiên nhớ lại trải nghiệm lúc trước ở ma ngục chi địa.
- Viễn cổ cự long thần hồn, Cửu Nhất đại đế chi hồn... ngươi có thể vững tin ngươi bây giờ vốn là Tôn Văn kia?
Lãnh Tuyết lắc đầu hắn muốn cướp lại long thể dĩ nhiên không có khả năng đương nhiên cũng vì nguyên nhân này mà Tôn Văn đưa hắn vào trong tinh hạm hắn không cách nào có biện pháp khống chế nào.
- Ta không phải là Tôn Văn ta là Đường Tiêu ta là duy nhất chính tông Đường Tiêu.
Tôn Văn lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Tuyết.
- Vậy áo ngươi là Đường Tiêu, ta mới chính là chính tông chủ hồn của Đường Tiêu, ngươi nuốt chửng thần hồn cự long ngươi không thuần túy rồi, ngươi bây giờ dung hợp thần hồn viễn cổ cự long, còn dung hợp với thần hồn của cửu nhất đại đế còn nói mình là Đường Tiêu, không phải buồn cười sao?
Lãnh Tuyết bác bỏ ý kiến của Đường Tiêu.
- Ta nói ta là Đường Tiêu ngươi có ý kiến gì sao?
Tôn Văn nhìn Lãnh Tuyết trong mắt tràn ngập sát cơ.
- Duy nhất chính tông thuần túy Đường Tiêu ở trên mặt đất cũng không cách nào phủ nhận điểm này, nếu không ngươi cũng không một mực trốn trong tinh hạm, không dám trở về Áo Bỉ Đảo, không dám đối mặt với Dực Thai công chúa.
Lãnh Tuyết không dám úy kỵ sát ý của Tôn Văn, từng chữ từng chữ nói ra.
- Ngươi làm sao biết những điều này?
Tôn Văn giận dữ, trong mắt cũng thêm sát cơ với Lãnh Tuyết.
- Ta có thể về tới đây vì cơ duyên xảo hợp, học một môn hồn thuật thần kỳ, theo hồn thuật này mà cảm ứng được cự ly truyền tống, còn có thể khiến cho ta đoạt được một phần trí nhớ của ngươi.
- Thật không?
Tôn Văn nhíu mày sát ý liền bớt đi thần sắc lộ ra vẻ chán chường.
- Thần hồn của viễn cổ cự long chỉ tạm thời bị cửu nhất đại đế chế trụ nhưng sau đó cửu nhất đại đế vô thức cũng không khống chế được thần hồn, cùng nhau cắn trả ngươi, hơn nữa ngày càng mãnh liệt, ngươi hiện tại tuy có lực lượng cường đại thậm chí có thể phá hủy một bí cảnh nhưng không biết bất kỳ lúc nào mình sẽ mất đi chính mình, trở thành giống như Tiểu cửu Cửu.... hơn nữa cuộc sống của ngươi còn thừa không nhiều, cho nên ngươi hiện tại vẫn đang là chính ngươi vẫn nên sắp xếp thỏa đáng.
Lãnh Tuyết nói tiếp.
- Thiên hạ này có thể hiểu Đường Tiêu cũng chỉ có mình Đường Tiêu.
Tôn Văn ngửa mặt lên trời cười lạnh, bước chân của hắn trở nên lảo đảo cả người cũng trở nên già yếu, hiển nhiên đúng như Lãnh Tuyết nói, đã đánh trúng điều yếu ớt nhất trong người của Đường Tiêu.
- Có lẽ ta có thể giúp ngươi tuy nhiên vẫn nên cứu Bạc Hà cô nương rồi nói sau.
Lãnh Tuyết thương cảm nhìn Tôn Văn mà nói.
- Ta không cần bất kỳ kẻ nào trợ giúp.
Tôn Văn lạnh lùng cự tuyệt Lãnh Tuyết ánh mắt của hắn một lần nữa trở nên âm lãnh hơn nữa từng bước đi về phía Bành Thái.
- Bát hướng chuyển dời đã đến nơi.
Thanh âm của một nữ tử vang lên trên không trung.
- Hư không pháp trận đã hoàn tất.
Thanh âm cũng từ trên không trung mà truyền tới:
- Ngân Từ Phong nữ Cấm chế song thù thật là tốt quá.
Trên khuôn mặt của Tôn Văn hiện ra sự vui vẻ sau đó hắn hướng về phía hư không tinh bàn mà ra chỉ lệnh.
- Lập tức bắt đầu hư không nhảy lên.
Ở Cửu Châu đại lục, trên Áo Bỉ đảo có rất nhiều bí cảnh, nhiều người cảm nhận được lắc lư nhưng không biết có chuyện gì xảy ra.
Một ngày sau, Cửu Châu đại lục đã không còn là bí cảnh do thiên giới quản hạt nữa.
- các ngượi... các ngươi đem bí cảnh đi đâu rồi/
Bành Thái run run hỏi Tôn Văn.
- Bây giờ mới chỉ là bắt đầu sau này thiên giới sẽ còn phát hiện ra nhiều bí cảnh bị mất tích.
Tôn Văn hừ lạnh một tiếng vì kế hoạch này hắn đã hao tổn không ít tâm huyết.
- Đem phương pháp thao tác mộc lỗi nói ra nếu không ngươi sẽ chết thê thảm.
Tôn Văn hướng về phía Bành Thái mà nói trong mắt hiện ra vẻ tức giận vô cùng.
- Mặc kệ ta có nói ra phương pháp thao tác hay không, ta nói ra sẽ thê thảm, nên ta không nói.
Trên mặt Bành Thái hiện ra vẻ kiên quyết.
- Được để xem ngươi chịu được cực hình bao lâu.
- Muốn do thám thao tác mộc lỗi trong đầu của hắn chỉ có một biện pháp.
Lãnh Tuyết kéo Tôn Văn qua một bên truyền âm nói với hắn.
- Là hai người các ngươi...
Đường Tiêu khoanh hai tay hơi khiếp sợ mà nhìn Lãnh Tuyết Tôn Văn hai người trước mặt.
- Cho ngươi tới là để cứu Bạc Hà.
Lãnh Tuyết hướng về phái mộc lỗi trống rỗng ở trong tinh hạm rồi nói.
- Bạc Hà.
Đường Tiêu ngây ngẩn cả người nhìn thấy Tiền công công hắn đã minh bạch điều gì.