Sát Vương

Chương 210: Chương 210: Nhung Thương quy phục




Thất hoàng tử, Chu Càn và Dực Thai công chúa lại ngơ ngác nhìn nhau, Đường Tiêu chỉ dựa vào sức một mình hắn, trong hai chiêu lần lượt tiêu diệt võ giả Thiết Vũ cảnh giới Địa Nguyên nhất cấp và võ giả Nhung Thương cảnh giới Địa Nguyên nhị cấp, đã rất huyền ảo và phi thường, nhưng hiện tại điều càng khiến họ cảm thấy phi thường hơn là, Nhung Thương và Thiết Vũ không ngờ nhanh như vậy đã quy hàng Đường Tiêu rồi.

Một tháng trước rời khỏi thành Đài Kinh tòng quân, Đường Tiêu không phải cảnh giới thứ năm nhân nguyên sao? Trong một tháng này, hắn đã trải qua những gì? Làm sao đã trở thành cường giả cấp địa nguyên rồi, hơn nữa còn có thể dễ dàng hành hạ một cao thủ cảnh giới thứ hai cấp địa nguyên?

- Các huynh đệ dám làm trái mệnh lệnh của ta sao?

Gặp bọn sơn tặc thì đều không có phản ứng, Nhung Thương không dấu nổi sự tức giận, rống lên một tiếng.

Bình thường bọn sơn tặc trước giờ chưa cải lại mệnh lệnh của Tông chủ Nhung Thương, vừa rồi chỉ là bởi vì sự việc chuyển hướng quá nhanh, đầu óc không phản ứng kịp trở lại mà thôi. Hiện tại tiếng rống của Nhung Thương, bọn họ lập tức giao hết vũ khí, quy hàng Đường Tiêu và Hồ Nhuận. Vừa rồi mấy trăm tên đóng quân ở Phượng Lâm trấn đầu hàng sơn tặc trong cuộc chiến, lúc này cũng vội vàng lại một lần nữa đứng trở lại bên người Hồ Nhuận, giả hổ giả cáo thu nạp những sơn tặc vừa mới bắt hàng phục, nhất thời số người đóng quân ở Phong Lâm trấn nhanh chóng tăng lên gần ba nghìn người.

- Khuyết Thất, cho những binh sĩ mới quy hàng này soạn số hiệu, pha trộn trong bốn doanh trại của Giáo Uý.

- Là thuộc là thì phải làm theo.

Giáo Uý Khuyết Thất vừa mới đầu hàng xấu hổ khó mà lên tiếng, vội vàng làm theo yêu cầu của Đường Tiêu. Tuy hiện giờ Đường Tiếu và bọn họ cùng là giáo úy, nhưng sức thực lực mà Đường Tiếu đã bày ra và bối cảnh gia thế của hắn sớm muộn đều muốn thăng chức Đô Uý thậm chí là Tướng Quân, Khuyết thất lúc này không tự giác xưng hắn là thuộc hạ.

- Kỹ Mông, ngươi bố trí người quét dọn sạch sẽ doanh trại, để binh cũ và binh mới sống cùng nhau.

Đường Tiêu lại phát hạ một lệnh tới một nghìn tướng khác.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Nghìn tướng cùng lúc cuối đầu, sau khi nhận lệnh lập tức dẫn người đi bố trí.

- Hồ Nhuận, cầm lấy ngân lượng, mang theo hai trăm người đi mua rượu ngon, thịt ngọt, rau xanh trở lại cho ba nghìn người, lại mời tất cả đầu bếp gần trấn mời đến, đêm nay ta mở tiệc chiêu đãi Thất hoàng tử và Chu Càn, cũng để tân binh lão binh bọn họ đóng ở đây cùng nhau ăn uống no say một bữa.

Đường Tiêu nắm một ngân lượng ra từ người, ném cho Hồ Nhuận.

- Là thuộc hạ phải làm theo.

Hồ Nhuận vội vàng đem người rời khỏi.

Lúc này, không ngờ không có ai đặt câu hỏi về tung tích của thủ lĩnh thực tế đóng quân Đô Uý Lưu Đình, tất cả đều ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Đường Tiêu, dường như Đường tiêu mới là lão đại thực sự ở đây.

Phong Lâm trấn bị hơn một nghìn tên sơn tặc đánh lén, bốn phía chem. Giết tối tăm cả đất trời, lão thái giám Dư công công đã chết, quân đội đóng giữ liên tục đầu hàng, Thất hoàng tử và Dực Thai công chúa cô lập một mình, lập tức rơi vào trong tay sơn tặc chịu sự hành hạ thê thảm, tình thế đang bị đe dọa. Nhưng điều khiến đoàn người Thất Hoàng tử, Dực Thai công chúa bất ngờ chính là, Đường Tiêu vừa trở lại, tình thế lập tức nghịc chuyển, trong hai chiêu của hắn đã bình định bọn sơn tặc, mấy mệnh lệnh tiếp, hơn một nghìn sơn tặc lập tức quy hàng dưới trướng của hắn, mọi thứ giống như đang mơ.

Càng ly kỳ hơn là, võ công hiện tại của hắn, đã là võ giả cấp địa nguyên 16 tuổi , thực sự làm người nge kinh hãi hơn nữa Nhung Thương cảnh giới thứ hai địa nguyên, trước mặt hắn hoàn toàn không chịu nổi một đonà tấn công với Dực Thai công chúa, ngược lại thản nhiên hơn nhiều so với Thất hoàng tử, điều này đã không phải lần đầu tiên Đường Tiêu khiến cô ta cảm thấy giật mình, trong lòng cô ta cũng sớm nhận định Đường Tiêu là một kỳ tài võ học.

Thất hoàng tử và Chu Càn ngược lại rất tò mò về Đường Tiêu, những ngày này đã có sự kỳ ngộ gì, nhưng việc này, người khác không nói, cũng không cần chủ động hỏi. Hàng năm Triều Đại Minh tổ chứ cung đình đọ võ một lần. Trong thành Đài Kinh các sĩ tử từ 15 tuổi đến 17 tuổi tham gia, lần trước là võ giả cảnh giới thứ ba cấp nhân nguyên Từ Tiều đoạt Trạng Nguyên, Thất hoàng tử không thể tưởng tượng nếu Đường Tiêu tham gia cung đình đọ võ năm sau với thân phận võ giả cấp địa nguên, với những người võ giả cảnh giới hai, thứ ba cấp nhân nguyên, cùng đài thi đấu, rốt cuộc sẽ có cảnh tượng buồn cười như thế nào.

Bởi vì, đến khi Đường Tiêu chỉ cần mở miệng rống một tiếng, thì có thể rống chết đối thủ rồi.

- Chúng ta phải cùng hơn một nghìn sơ tặc này uống rượu phải không?

Thất hoàng tử nhìn hai người Nhung Thương và Thiết vũ bên cạnh, lại nhìn hơn một nghìn sơn tặc trong võ đài, không khỏi có chút hoảng sợ trong lòng.

- Đã đến lượt thần, Hoàng tử điện hạ không cần lo lắng chuyện vặt vãnh như vậy, đi, trước tiên vào phòng nghị sự uống trà nói chuyện với thần.

Đường Tiêu một tay kéo Thất Hoàng tử, một tay kéo Chu Càn, kéo hai người đó vào trong phòng nghị sự. Dực Thai công chúa bĩu môi, cảm giác bị bỏ rơi không dễ chịu cho lắm, nhưng cũng chỉ có thể theo sau lưng ba người vào phòng nghị sự.

Tam huynh đệ uống trà trò chuyện trong phòng nghị sự, không bao lâu, Hồ Nhuận mang theo hai trăm quân sĩ trở về, trên võ đài treo mấy trăm cái nồi lớn, lửa lên cháy lên, những cái xương lớn, tảng thịt lớn được nấu trong nồi, tỏa mùi thơm ra bốn phương, ánh lửa rực đỏ khuôn mặt tham lam của ba nghìn quân sĩ và nước miếng chảy ra bên miệng.

Sau đó từng vò rượu ngon được mở ra, mùi rượu thơm trộn lẫn với mùi thịt thơm ngập cả võ đài, hơn một nghìn quân lính đóng quân và hơn một nghìn sơn tặc từng người hợp lại một, bắt đầu tha hồ ăn uống.

- Đường công tử, những sơn tặc này có thể thu vào quân chính thức triều Đại Minh không? Ngộ nhỡ bọn chúng tạo phản bất ngờ phải làm sao?

Một đoàn người và Đường Tiêu cùng đi ra phòng nghị sự, sau khi Lộ Thiên người chủ trì yến tiếc của võ đài ngồi xuống, Thất hoàng tử có chút lo lắng hỏi Đường Tiêu một câu.

- Sơn tặc, và những quân lính đóng quân thì không có gì khác biêt, tuy nhiên bởi vì chưa đóng nổi thuế, chưa thu được đất, chổ ở cũng bị hủy, ăn cũng không đủ no, không được ăn thịt, không lấy được vợ, cho nên mới bất đắc dĩ làm sơn tặc. bây giờ ta để bọn họ có cơm no, có thịt ăn, có rượu uống, có tôn nghiêm làm người, sau khi cầm quân thưởng nuôi gia đình vợ con đều không thành vấn đề, bọn họ ai còn muốn làm sơn tặc? Và làm sao sẽ bất ngờ làm phản chứ? Đường Tiêu nắm lấy một xương đùi ném cho Thất hoàng tử, để hắn không cần lo lắng quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.