Sát Vương

Chương 4: Chương 4: Thế giới võ giả






Đường Tiêu thất kinh trong lòng, người này tu luyện thành công thiết bố sam rồi sao, khiến cho đao thương bất nhập? Nếu như vậy thì làm sao đánh cho tốt đây?

Tuy nhiên cũng có khả năng trong người hắn là một nội giáp vô cùng chắc chắn.

- Hừ chỉ bằng vào ngươi mà muốn giết ta sao?

Từ Minh cười lạnh một tiếng, thu hồi hổ trảo mạnh mẽ vung tới.

Cho dù Đường Tiêu thu tay lại rất nhanh nhưng vẫn bị Từ Minh đập trúng tay, đoạt mất thanh chủy thủ trong tay của hắn, Đường Tiêu bị Từ Minh đập trúng đau đớn tới tân xương tận tủy cổ tay phải cơ hồ rã rời.

Cũng may là Đường Tiêu thu tay lại rất nhanh, nếu không cả cánh tay cũng bị Từ Minh làm cho gãy rời.

- Hổ Hành Long Bộ.

Thấy Đường Tiêu cầm tay liên tục lui về phía sau, Từ Minh liền ra chiêu thứ hai Hổ Hành Long Bộ, hai nắm đấm của hắn xuất hiện giống như là mãnh hổ xuống núi, tung hoành nhảy lên, thế không thể đỡ, trong cơn giận hắn hận không thể đem Đường Tiêu trước mắt đánh thành từng mảnh vụn.

Tuy nhiên công kích cương mãnh này của Từ Minh lại vô cùng ngu ngốc, trước động tác nhanh nhẹn của Đường Tiêu nó trở nên vô cùng chậm chạp.

Cho dù thân thể hiện tại của Đường Tiêu kém xa so với lúc trước nhưng tốc độ phản ứng của hắn vẫn tốt hơn nhiều, đối phó với một thiếu niên mười bốn tuổi là đủ rồi.

Đường Tiêu phản ứng lần này nhanh hơn, cơ hồ vừa nghiêng người tránh khỏi Từ Minh thì đã ra tay phản kích.

Bởi vì trong tay của hắn không có chủy thủ, cộng thêm Từ Minh có hộ giáp cứng cỏi cho nên lúc này Đường Tiêu sau khi tránh thoát khỏi mãnh kích của Từ Minh liền nhảy lên, khuỷu tay hung hăng đánh về phía cạnh cổ của Từ Minh.

Từ Minh tuy luyện tập Hổ Liệt quyền, có nội giáp cứng cỏi nhưng cũng chỉ là một võ giả Nhân Nguyên Cấp đỉnh phong, tu vi hiện tại của hắn không cách nào khu động chân khí ra ngoài cơ thể tạo thành cương khí phòng hộ, cho nên khuỷu tay rắn chắc của Đường Tiêu sau khi đập lên trên cổ của hắn đã khiến cho hắn choáng váng lảo đảo mấy cái mới đứng vững thân thể.

Tuy thân thể của Đường Tiêu hiện tại không cường tráng bằng Từ Minh nhưng khuỷu tay của hắn đã đánh vào chỗ yếu nhất của Từ Minh là phần cổ, so sánh lại Từ Minh vẫn tổn thất nặng.

Sau khi đứng vững, Từ Minh vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn vị trí hiện tại của Đường Tiêu, không ngờ gáy của hắn một lần nữa trúng cùi chỏ của Đường Tiêu, lần này bầu trời trước mắt của hắn trở nên đen kịt, thân thể của hắn nghiêng về phía trước, vài bước mới đứng vững.

Giờ khắc này, kinh nghiệm thực chiến cực đại đền bù thể lực của song phương, Từ Minh tuy đã luyện qua Hổ Liệt Quyền nhưng chưa từng trải qua sinh tử chém giết, Từng chiêu từng thức chỉ biết chính giệt mà tấn công căn bản không biết rằng học võ phải tùy cơ thích ứng mới phát huy trọn vẹn tất cả.

Đối với loại mới thực chiến như Từ Minh so với sát thủ đã trải qua không biết bao nhiêu lần chém giết là Đường Tiêu thì không thể nào chống lại nổi.

Cho dù chống lại tiên cơ nhưng Đường Tiêu lúc này cũng đã phải thở hồng hộc, không thể không kể đến thân thể của hắn quá yếu ớt, nếu như gặp phải đối thủ như Từ Minh ở kiếp trước Đường Tiêu đã sớm thanh lý đối phương rồi.

Đường Tiêu lúc này cũng không dám lười biếng, thấy Từ Minh thất tha thất thểu bị ngã về phía trước Đường Tiêu liền như hình với báo lao theo, một lần nữa lao lên, tung một cú cùi trỏ nặng nề vào sau gáy của hắn.

Thị giác của con người đều tập trung vào não bộ đằng sau, gáy bị trọng kích, trước mắt của Từ Minh trở nên đen kịt, không thể duy trì cân đối thân thể nữa, thoáng cái ngã sấp xuống mặt đất, cùng lúc đó Đường Tiêu nhảy lên, hai đầu gối đã quỳ lên phần gáy của Từ Minh.

Rắc một tiếng, xương cổ của Từ Minh lập tức gãy lừa, cả người của hắn đã bị Đường Tiêu phế bỏ.

Đường Tiêu hoàn toàn tiêu hao hết sức lực, ngã xuống mặt đất mà thở hổn hển, sau một lúc hắn mới khôi phục một chút khí lực, tay phải của hắn truyên tới từng hồi đau đớn kịch liệt, hắn ngồi dậy đem thân thể của Từ Minh lật lại thì thấy tiểu tử này đã chết từ lâu rồi.

Nhìn ba cỗ thi thể trên mặt đất, xem những quần áo quý giá của chúng Đường Tiêu biết rằng không xử lý tốt những thi thể này, nhất định sẽ để lại không ít phiền toái cho mình.

Lục lọi trên mấy thi thể một phen không có quá nhiều thu hoạch, tuy nhiên vẫn đoạt được đai lưng ngọc của Từ Minh và Hoàng Quyền cùng với ba cái hồ lô lóng lánh hào quang lưu chuyển kia thậm chí Từ Minh còn có hai cái một cái vốn là của Đường Tiêu.

Xem ra đồ vật này ở thế giới này vô cùng trọng yếu, trước hết thu lấy đã.

Đường Tiêu nhớ tới trên người của Từ Minh có nội giáp, hắn rạch mặt y phục của Từ MInh ra, quả nhiên ở bên ngoài nội y của Từ Minh có một nội giáp màu vàng nhạt, vừa nhẹ vừa cứng.

Tuy Đường Tiêu không biết rằng tình huống của thế giới này thế nào nhưng mà cái áo giáp vàng nhạt này tuyệt đối là một thứ đồ phòng thân tốt.

Vì cái áo giáp này nếu không một nhát dao của Đường Tiêu đã đâm chết Từ Minh, Từ Minh cũng không có khả năng xuất chiêu thứ hai với Đường Tiêu.

Bốn cái hồ lô, một nội giáp, một ít bạc vụn, đây là chiến lợi phẩm đầu tiên của Đường Tiêu sau khi xuyên việt tới thế giới này.

Đường Tiêu vô cùng đau đớn toàn bộ cánh tay phải giống như chết lặng vậy hắn tuần tra bốn phía một phen thì phát hiện ra ba gã thiếu niên kia ở gần đó đào một hố sâu, có lẽ để phòng ngừa thi thể của Đường Tiêu phát hiện. Cái hố này vùi ba người vào vẫn dư.

Hao hết sức lực bình sinh, Đường Tiêu đã đem ba cỗ thi thể tới hố sâu mà giấu đi, ở phía trên cũng đáp lên một ít cỏ dại và lá cây.

Mặc kệ ba thiếu niên này có thân phận gì nhưng Đường Tiêu thân là sát thủ chuyên nghiệp đương nhiên biết, nếu như mình không xử lý thi thể cho tốt, bị người ta phát hiện ra dấu vết, sau này nhất định có đại phiền toái.

Đường Tiêu đi đi lại lại mấy vòng đem địa hình ở đây nhớ kỹ lại sau này có cơ hội sẽ quay lại xử lý đám thi thể này một phen nữa, thanh lý tất cả tốt nhất là ngay cả thi thể cũng không tìm được.

Nhìn quần áo đẹp đẽ của mình, Đường Tiêu đoán chủ nhân của thân thể này cũng là người nhà phú quý, nếu như là vậy thì chuyện hủy thi diệt tích, hơn phân nửa là có thể tìm trưởng bối trong nhà giải quyết hậu quả giùm.

Loại hang núi này cũng không nên ở lâu trước hết phải tìm biện pháp hạ sơn, tìm hiểu rõ thân phận của mình rồi đi bước kế tiếp.

Đường Tiêu đi xuống núi mất hơn nửa canh giờ, Đông Thai Sơn chỉ có một con đường lớn để đi xuống bởi vì Đông Thai sơn thuộc về núi rừng tu nhân cho nên ở trên đường có các trạm gác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.