Đường Tiêu tránh đi phi kiếm, kéo Triệu Thanh, xoay người bỏ chạy, vọt tới hai đại quân hồn thi sắp tụ tập lại. Tiểu đội bảy người Tinh Hoàng Tông lập theo sau vừa lúc đụng vào hai nhóm hồn thi. Họ không thể không từ bỏ đuổi theo Đường
Tiêu, xoay người chạy hướng trái ngược.
Triệu Thanh nhỏ giọng nói với Đường Tiêu:
- Người Tinh Hoàng Tông hận rất dai, không dễ chọc, tu vi bảy người kia đều là cấp kiếm sư
Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Kiếm sư thì giỏi lắm sao?
Tôn Văn cũng biết về người Tinh Hoàng Tông. Hắn từ trong ký ức của Tôn
Văn đã điều tra ra thân phận, thực lực của những người này. Nếu không
phải phù triện, ý niệm còn chưa hồi phục, mới rồi hắn đã trực tiếp giết
bảy người đó, nuốt luôn thần hồn bọn họ tẩm bổ cho mình.
Triệu Thanh không lên tiếng. Trong khoảng thời gian cô đi theo Đường
Tiêu, cảm giác rõ thực lực của hắn không ngừng tăng lên. Nếu lúc ban đầu hắn đánh với Hoa Nghĩa chỉ là tu vi kiếm sĩ cao cấp, vậy bây giờ, hiển
nhiên hắn đã tương đương với một kiếm sư sơ cấp, hơn nữa sử dụng khẩu
quyết càng lúc càng quen tay.
Triệu Thanh chần chờ thật lâu sau, vẫn là nói với Đường Tiêu:
- Tôn sư huynh, bây giờ huynh đã có thực lực kiếm sư rồi, nhưng huynh sử dụng vẫn là kiếm quyết của kiếm sĩ bình thường, cho nên không thể phát
huy ra uy lực.
Bây giờ Đường Tiêu là người duy nhất bảo vệ cô. Hắn càng mạnh thì cô mới có cơ may sống sót trong vòng vây của hồn thi. Tuy biết hắn không phải
Tôn Văn ban đầu mà chỉ là một hồn thi, nhưng cô lựa chọn trốn tránh vấn
đề này.
Ngẫm lại sự tình trước kia, hồn thi chiếm thân thể Tôn Văn này mấy lần
cứu cô. Thậm chí trong lúc hắn gặp nguy hiểm, chỉ cần cô kêu cứu thì sẽ
lập tức chạy tới giải vây cho cô. Điều này khiến Triệu Thanh càng thêm
mơ hồ phân biệt giữa hồn thi này và Tôn sư huynh của cô.
Đường Tiêu hỏi Triệu Thanh:
- A? Vậy muội biết kiếm quyết của kiếm sư không?
Lúc trước hắn từng tìm tòi trong đầu Tôn Văn, không thấy ký ức liên quan.
Mặt Triệu Thanh hơi đỏ lên:
- Ta không học những kiếm quyết này. Nhưng mà…trong Tứ Quý Thành này
chắc có không ít cửa hàng chuyên môn bán kiếm quyết, bên trong có kiếm
quyết kiếm sư có thể dùng.
- Thật?
Ánh mắt Đường Tiêu biến đổi. Triệu Thanh cung cấp những tin tức này nếu
hắn tìm kiếm kỹ trong ký ức của Tôn Văn thì cũng có thể tra ra. Nhưng
hắn phải tập trung tinh lực săn giết hồn thi, tránh né nhiều hồn thi tụ
tập cùng một chỗ, còn phải đề phòng tiểu đội săn giết khác, không có
thời gian làm những việc đó.
Tá thi hoàn hồn, chiếm lấy thân thể một người không giống như trong tiểu thuyết miêu tả mà đời trước Đường Tiêu từng đọc, lập tức liền có được
tất cả trí nhớ một người. Thực tế thì đa phần là giống như trộm phần
cứng của người ta, nếu muốn biết mọi thứ về người đó vậy phải chậm rãi
dò tìm phần cứng.
Đạo lý rất đơn giản. Nếu tá thi hoàn hồn lập tức có tất cả trí nhớ của
đối phương, rất có thể sẽ đem đến hai loại kết quả. Một là đè lên ký ức
vốn có của ngươi, vậy ngươi sẽ biến thành chủ nhân cái xác, lạc mất
chính mình, ý nghĩa tá thi hoàn hồn mất đi. Còn có loại khác là hai ký
ức cùng tồn tại, nhưng bởi vì dung lượng có hạn nên đại não tùy thời cắt bỏ một phần trí nhớ, vậy thì kết cuộc càng thảm, nhân cách phân liệt,
bệnh mất trí nhớ cũng do đó mà ra.
Xem xét trí nhớ một người tựa như trộm đến phần cứng dung lượng lớn, tư
liệu bên trong đều không có hàng chữ, trừ phi có đường dẫn, ví dụ người
ngoài nhắc nhở, nghe người quen nói chuyện, thấy mặt người quen thì mới
ứng đối tìm ra ký ức liên quan.
Vậy nên Triệu Thanh vừa nhắc nhở, Đường Tiêu lập tức điều tra ra trí nhớ của Tôn Văn liên quan đến mặt này. Cách nơi này hai khu phố có một cửa
hàng kiếm quyết, nằm tại quảng trường Tứ Quý, chắc chỗ đó có tất cả thứ
Đường Tiêu cần.
Đường Tiêu cẩn thận tra xét hồn thi phiêu đãng bốn phía. Hiện tại trong
Tứ Quý Thành, dường như số lượng và mật độ hồn thi lại tăng lên. Những
hồn thi tụ tập thành từng đám, theo tình hình hiện tại của Đường Tiêu,
nhìn thấy chúng liền phải né tránh.
Mười mấy phút sau, Đường Tiêu và Triệu Thanh rốt cuộc đi tới Tứ Quý
quảng trường có cửa hàng kiếm quyết. Nhưng chỗ đó có một đám hồn thi
đang tụ tập gần cửa hàng kiếm quyết, vô ý thức qua lại. Theo Đường Tiêu
phán đoán thì lấy thực lực hiện tại của mình, hắn có thể đối phó được
một, hai hồn thi, nhưng nếu là cả bầy thì sẽ rất nguy hiểm. Đường Tiêu
không thể không cùng Triệu Thanh tìm chỗ núp gần đó, chờ chúng nó rời
đi.
Chính vào lúc này, một người đàn ông trung niên một mình giết hướng bên
này. Thanh phi kiếm đỏ máu bên cạnh có uy lực vô cùng, tia sáng đỏ xẹt
qua chớp mắt cắt vào bầy hồn thi. Sau đó gã dùng linh khí thu hồn đoàn
bên trong mấy hồn thi vào, bước chân không ngừng, nhanh chóng biến mất
khỏi tầm mắt hai người.
Đường Tiêu híp mắt lại:
- Cao thủ!
Đây là cho đến hôm nay hắn ở tại Huyền Vũ Đại Lục gặp qua người có tu vi võ công cao nhất. Phán đoán ban đầu thì chắc là tương đương với Địa
Nguyên ngũ cấp, thậm chí là đỉnh lục cấp trên Áo Bỉ Đảo. Từ ký ức của
Tôn Văn, Đường Tiêu nhanh chóng tìm ra tư liệu liên quan đến người trung niên áo trắng này.
Triệu Thanh vẻ mặt sùng bái, nhỏ giọng cảm thán vài câu:
- Lý Mộ Bạch! Kiếm Thánh Tịnh Thiền Tông! Trên Huyền Vũ Đại Lục thì gần
với Kiếm Thần! Thanh huyết kiếm đó chính là Hồng Viêm trong truyền
thuyết ư?
Người tu kiếm không ai không sùng bái Kiếm Thánh, cho rằng là mục tiêu cả đời phấn đấu truy đuổi.
- Hồng Viêm.
Đường Tiêu từ trong ký ức Tôn Văn điều tra ra tư liệu liên quan đến thanh phi kiếm này.
Hồng Viêm, Thiên Trảm, Mạc Tà, Giới Nhẫn, được xưng là bốn danh kiếm của Huyền Vũ Đại Lục. Thật rõ ràng, đại quân tàn phá khắp nơi đã kinh động
cao thủ đỉnh cấp tại Huyền Vũ Đại Lục ra mặt. Tinh Thiền Tông của Lý Mộ
Bạch cách Tứ Quý Thành rất gần, gã tới chỗ này là có mục đích, đó là
chém giết hồn thi thu hồn đoàn đút cho kiếm linh, hết sức cứu về đồng
môn Tịnh Thiền Tông bị nhốt trong Tứ Quý Thành.
Đường Tiêu một lòng tu võ, cực kỳ si mê võ học, đương nhiên là rất có
hứng thú với thanh Hồng Viêm trong tay Lý Kiếm Thánh. Nhưng lấy thực lực hiện tại của hắn, khoảng cách với vị Lý Kiếm Thánh này thật là xa xôi.
Niệm lực không phát huy ra, giết người đoạt bảo chỉ có thể tưởng tượng
chơi thôi chứ không hành động thực tế được.
- Lý huynh đi chậm đã! Chúng ta sắp không đuổi kịp rồi!
Lại có ba người trung niên ngự kiếm bay tới sau lưng Lý Mộ Bạch, xem ra bốn người này tổ đội kết bạn cùng đi.